Chương 484: Bạn học cũ
Từ khi Lâm Chính ở rể nhà họ Tô, Trương Tinh Vũ chưa bao giờ chủ động đưa anh đi ăn ở đâu. Trong mắt bà ta, anh chính là một kẻ khiến bà ta mất thể diện, dẫn theo một thằng vô dụng thì còn mặt mũi gì chứ? Trương Tinh Vũ lại có lòng tự tôn mạnh mẽ, lại càng không coi trọng Lâm Chính bao giờ.
Nhưng lần này Trương Tinh Vũ không những đưa anh đi ăn, mà còn chọn vest cho anh nữa…
Tuy cũng không phải là hàng chính hãng gì.
Có chuyện gì thế nhỉ? Mặt trời mọc phía Tây sao?
Rời khỏi nhà trọ, liền nhìn thấy một chiếc xe con BMW 5-Series đang đỗ dưới tầng một, đã được rửa bóng loáng, Tô Quảng ném luôn chìa khóa cho Lâm Chính.
"Tiểu Chính, cậu lái đi, chúng ta đến nhà hàng Khải Mông", Tô Quảng nói.
"Bố, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ăn một bữa cơm có cần phải gióng trống khua chiêng như vậy không?", Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
Bởi vì anh nhận ra Tô Quảng đã thay sang bộ vest kia, còn Trương Tinh Vũ cũng ăn mặc trang điểm rất sang trọng quý phái, những món trang sức mua lúc kết hôn hầu như đều đeo hết lên người.
"Lên xe sẽ nói cho cậu biết, không kịp nữa rồi, chúng ta vừa đi vừa nói", Tô Quảng đáp.
Lâm Chính gật đầu, rồi ngồi vào xe.
Trên đường đến nhà hàng Khải Mông, Lâm Chính cũng hiểu ra toàn bộ câu chuyện.
Hóa ra Trương Tinh Vũ mất bao công sức chăm chút cho Lâm Chính như vậy là vì mấy người bạn học cũ của Trương Tinh Vũ đến Giang Thành, và mời cả nhà bọn họ đến nhà hàng Khải Mông dùng cơm.
Mấy bà bạn đó và Trương Tinh Vũ cũng có mối quan hệ không tệ, bọn họ đã bốn năm năm nay không gặp nhau, nên lần này định gặp nhau hàn huyên chuyện cũ.
Bạn cũ gặp nhau cũng chỉ có mấy chuyện vớ vẩn, hoặc là khoe khoang mấy năm nay mình sống tốt thế nào, hoặc là nối lại tình xưa, gặp gỡ ở nhà hàng khách sạn, những người liên lạc vì tình cảm thì vô cùng hiếm hoi.
Lần này đám bạn của Trương Tinh Vũ gặp nhau thì chắc chắn là nghiêng về vế trước.
Lại thêm danh tiếng ở rể của Lâm Chính ở Giang Thành, Trương Tinh Vũ biết chắc chắn mình sẽ bị chê cười, nên định chăm chút cho Lâm Chính, dùng thân phận của một người thành công để chặn miệng những người này.
"Dù sao hiện giờ Tiểu Nhu cũng đã mở công ty, có chút tiếng tăm, đến lúc đó cậu cứ nói rằng cậu cũng đang làm ở công ty này, đừng làm nhà ta mất mặt, hiểu chưa?", Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói.
"Vâng", Lâm Chính bất đắc dĩ đáp.
"Tiểu Chính, cậu cũng đừng cảm thấy áp lực quá. Đây chỉ là một buổi họp lớp bình thường, ăn bữa cơm thôi, ăn xong chúng ta sẽ về", Tô Quảng cười nói.
"Buổi họp lớp bình thường? Đơn giản như vậy thì tốt quá! Ông không biết đấy thôi, bọn họ còn đưa cả con cái đến, lần này rõ ràng là muốn khoe với tôi mà! Hừ, Trương Tinh Vũ tôi sẽ cho bọn họ toại nguyện chắc?", Trương Tinh Vũ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy ngạo mạn.
Lâm Chính không nói gì.
Anh biết ngay sẽ thế này mà.
Đến cuối cùng, anh vẫn là công cụ để Trương Tinh Vũ nở mày nở mặt…
Thôi vậy, cứ đi cùng Trương Tinh Vũ, dù sao anh cũng chưa ăn, nghe nói đồ ăn của nhà hàng Khải Mông không tệ, đến đó ăn thử cũng được.
Chiếc BMW nhanh chóng đến cửa nhà hàng Khải Mông.
"Thưa anh, nơi này không được đỗ xe, bãi đỗ xe ở bên phải", nhân viên lễ tân ở cửa vội vàng chạy ra, nói với Lâm Chính đang dừng xe ở cửa.
"Được, cảm ơn".
Lâm Chính mỉm cười, đánh vô lăng, quay sang bên phải.
Vì đã đến giờ ăn, nên dù bãi đỗ xe đủ lớn thì cũng chỉ còn mấy chỗ trống.
Lâm Chính nhắm được một chỗ, đang định đánh xe vào đó.
Nhưng đúng lúc này…
Két!
Một tiếng phanh gấp đột ngột vang lên, sau đó liền thấy một chiếc Porsche Cayenne chặn trước chỗ đỗ xe, nửa đầu xe đã đỗ vào chỗ.
Lâm Chính sửng sốt.
Chiếc xe này chiếm chỗ như vậy thì anh gần như không thể đánh xe vào được nữa.
"Haizz, người này bị sao thế?", Trương Tinh Vũ tức giận nói: "Đâu ra cái kiểu đỗ xe như vậy?".
"Bà cứ bình tĩnh, để tôi đi nói với người ta".
Tô Quảng cười nói, sau đó đẩy cửa xuống xe, đi về phía chiếc Cayenne kia.
Lâm Chính vốn định xuống nói, nhưng Tô Quảng đi rồi thì thôi vậy.
Người lái chiếc Cayenne là một chàng trai trẻ, anh ta hạ cửa kính xe, nheo mắt nhìn Tô Quảng.
Nhưng hai người còn chưa nói câu nào, thanh niên kia bỗng mở cửa xuống xe, tát cho Tô Quảng một cái.
"Ui da! Sao cậu lại đánh người khác như vậy?", Tô Quảng ôm má kêu lên.
"Khốn kiếp!".
Trương Tinh Vũ vẫn luôn chú ý đến bên này, không nhịn được nữa, lập tức chửi một tiếng rồi xuống xe.
Lâm Chính cũng vội vàng xuống theo.
"Cậu làm sao thế? Cậu đỗ xe như vậy thì chớ, lại còn đánh người, có văn hóa không vậy?", Trương Tinh Vũ tức giận chửi mắng.
Nhưng thanh niên kia không thèm đếm xỉa đến bà ta, mà còn vô cùng cao ngạo nói: "Mấy kẻ nghèo kiết xác, kêu cái chó gì mà kêu? Chỗ này là tôi nhìn thấy trước, nếu ông bà thức thời thì mau cút đi, đừng chọc cho ông đây nổi giận! Nếu không thì đừng trách tôi!".
"Cậu… cậu đánh người mà còn dám ăn nói như vậy? Tôi… tôi… tôi liều mạng với cậu!".
Trương Tinh Vũ tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, không kiềm chế được nữa, đang định ra tay.
Lâm Chính ở bên cạnh cũng rất tức giận, tên này vênh váo quá rồi đấy!
Nhưng đúng lúc này, hàng ghế sau của chiếc Cayenne bỗng hạ cửa xe xuống, sau đó một giọng nói kinh ngạc vang lên: "Ấy, đây chẳng phải là Tinh Vũ sao?".
Trương Tinh Vũ khựng lại, nhìn về phía chiếc Cayenne. Khi nhìn thấy người ngồi ở hàng ghế sau, bà ta không khỏi kêu lên thất thanh: "Bà là… Phi Phi?".
"Hử?", thanh niên kia ngạc nhiên nhìn người phụ nữ ở hàng ghế sau, nhíu mày nói: "Mẹ, mẹ quen mụ đàn bà đanh đá này à?".
"Cậu bảo ai là mụ đàn bà đanh đá hả?", Trương Tinh Vũ lại bị chọc giận.
"Được rồi, được rồi, Tinh Vũ, bà đừng chấp trẻ con".
Người ở hàng ghế sau xuống xe, mỉm cười nói: "Tiểu Hào, con cũng chú ý chút, đây là bạn học cũ Trương Tinh Vũ của mẹ, còn không mau gọi cô Trương đi?".
"Ồ, hóa ra là bạn học của mẹ, cháu chào cô Trương!", thanh niên kia mỉm cười, thuận miệng xin lỗi.
Trương Tinh Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng làm gì được.
"Sao cậu lại đánh người khác chứ? Chẳng ra thể thống gì! Còn chỗ đỗ xe này là thế nào? Rõ ràng là chúng tôi nhìn thấy trước, mà cậu ta lại chạy tới tranh giành, đâu ra cái kiểu như vậy?", Tô Quảng không phục, tức giận bước tới nói.
"Ông là Tô Quảng hả? Lâu rồi không gặp, ôi dào, tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Nhưng Tiểu Hào còn nhỏ, chúng ta đều là người lớn, chấp gì trẻ con? Tiểu Hào, xin lỗi chú Tô đi!".
"Haizz, mẹ, sao mẹ lại quen biết đám người nghèo rớt mùng tơi này chứ? Thôi được rồi, con xin lỗi là được chứ gì? Xin lỗi chú Tô, vừa rồi là cháu không đúng", thanh niên tên Tiểu Hào rất không tình nguyện nói.
"Cậu…", Tô Quảng tức giận không thốt nên lời.
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa, chúng ta đỗ xe xong rồi mau vào đi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, còn không đi sẽ muộn mất! Tiểu Hào, chỗ đỗ xe này cho bọn họ đi", người phụ nữ trung niên tên là Phi Phi kia cười nói, rồi cùng thanh niên lên xe rời đi.
Để lại hai vợ chồng Tô Quảng đang tức phát điên cùng với Lâm Chính.
"Bà xã, Phi Phi này đúng là quá vô văn hóa! Em với bà ta là bạn học, mà bà ta lại dung túng cho con trai đối xử với chúng ta như vậy", Tô Quảng tức giận nói.
"Chẳng phải do ông vô dụng sao? Ông mà như người ta thì đã cho cậu ta biết tay rồi!", Trương Tinh Vũ ngoảnh lại chửi mắng.
Tô Quảng rụt cổ lại.
"Cả cậu nữa! Đồ vô dụng này, chỉ biết đứng bên cạnh trơ mắt ra nhìn! Cậu không thể xông lên cho cậu ta một trận sao?", Trương Tinh Vũ nổi giận đùng đùng, trút hết lên đầu Lâm Chính.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng.
Anh vốn định ra tay, nhưng đối phương là bạn học của Trương Tinh Vũ nên anh liền thôi.
"Hai đồ vô dụng, mau đỗ xe xong vào đi", Trương Tinh Vũ mắng mỏ, rồi tức giận xoay người bỏ đi.
"Bà xã, chờ đã!", Tô Quảng vội vàng đuổi theo.
Lâm Chính đỗ xe xong, cũng bước vào nhà hàng…