Chương 490: 10 chiếc trực thăng 429
10 chiếc Lamborghini sao? Đi đâu tìm ra bây giờ? Giờ có mà đi thuê cũng không kịp ấy chứ. Dù sao với loại xe siêu đắt đỏ đó thì thủ tục thuê cũng vô cùng phức tạp, phải mất tới vài ngày.
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ lúc này đã đứng ngây ra như khúc gỗ rồi.
Lệnh Chí Hào cười lạnh lùng. Anh ta biết Lâm Chính không thể nào điều được nhiều xe tới như vậy. Nếu mà tập đoàn Duyệt Nhan đúng như những gì giám đốc Lưu miêu tả thì e rằng đến cả Tô Nhu cũng không có khả năng này.
Quả đúng như vậy, Lâm Chính chỉ biết lắc đầu.
“Thôi bỏ đi!”
“Mọi người thấy xem, thấy xem. Gã này sợ rồi kìa! Tôi đã nói hắn là một kẻ nghèo rớt mùng tơi mà! Vậy mà còn làm ra vẻ có tiền! Vốn đã là thằng nghèo mà còn làm ra vẻ cái gì không biết. Ha ha…”, Lệnh Chí Hào bật cười ha hả.
Những người bên cạnh cũng lắc đầu ngao ngán. Nhưng một giây sau, Lâm Chính lại nói tiếp.
“Tôi nói thôi đi không có nghĩa là tôi không thể điều được xe tới mà là tôi cảm thấy Lamborghini hạ đẳng quá".
“Lamborghini mà hạ đẳng sao? Ha ha, vậy anh nói xem…cái gì mới thượng đẳng đây?”, Lệnh Chí Hào cười ra nước mắt. Các quan khách cũng cười nắc nẻ.
“Rõ ràng là não của thằng này có vấn đề mà”, một người đàn ông mỉm cười.
“Ha ha, Lamborghini mà hạ đẳng sao? Tôi thấy có mà đến Lamborghini là gì cậu cũng không biết thì có?”, người phụ nữ mỉm cười.
“Lamborghini mà hạ đẳng thì lẽ nào S-MPV mới thượng đẳng? Còn nếu không ổn thì điều một dàn BMW cũng được, như vậy là chúng tôi cũng thấy cậu có thực lực lắm rồi!”
“Thôi bỏ đi, đừng có sỉ nhục cậu ta nữa. Với loại này thì đến S-MPV cũng không lái nổi đâu”.
“Ha ha…”
Tiếng cười chế nhạo lại vang lên. Trương Tinh Vũ tức tới cực điểm. Lần này đến cả Tô Quảng cũng không nhịn được nữa, thật chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống. Đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.
“Mọi người đợi tầm 10 phút nhé!”
“Sao, định điều 10 chiếc xe tới thật đấy á?”, có người lên tiếng.
“Ha ha, cậu Lâm của chúng ta tức giận rồi, cậu Lâm sẽ điều ngay 10 chiếc Lamborghini tới, đảm bảo để các vị có cơ hội mở mang tầm mắt”, Lệnh Chí Hào bật cười.
“Ha ha…”
Mọi người lại ôm bụng. Lâm Chính chỉ mặc kệ, lấy điện thoại ra sau đó nói vài câu rồi tắt máy.
“Vậy á?”, Chu Phi Phi cười lạnh.
“10 phút. Có thể sẽ nhanh hơn”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Được, vậy chúng tôi sẽ đợi 10 phút”, Lệnh Chí Hào mỉm cười.
“Ha ha, sau 10 phút nữa để xem thằng nhóc này sẽ giải thích thế nào”.
“Ngốc lòi!”
“Để xem kịch hay nhé”, mọi người xung quanh bật cười.
“Lâm Chính, cậu…thấy mất mặt còn chưa đủ hả? Đi, mau đi đi…”, Trương Tinh Vũ nghiến răng, kéo Lâm Chính.
“Mẹ, đợi xíu nữa đi”, Lâm Chính nói nhỏ.
“Còn đợi! Mau về cho tôi”, Trương Tinh Vũ quát lên. Nhưng dù bà ta có kéo thế nào thì Lâm Chính cũng không đi.
“Hoang đường, quá hoang đường”, Dan Moore lắc đầu.
“Ông Dan Moore, thực sự xin lỗi. Tôi sẽ lập tức xử lý việc này, mời ông ngồi, cho tôi chút thời gian”, Ly Tiểu Mỹ tỏ vẻ có lỗi.
“Bà Ly, tôi không ngồi nữa. Hi vọng bà có thể nhanh chóng giải quyết được chuyện này”.
“Vâng thưa ông”.
Ly Tiểu Mỹ gật đầu, quay qua quát bảo vệ: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đuổi đám người này ra ngoài, nếu để ngài Dan Moore mất hứng thì tôi sẽ khiến cửa hàng của các người đóng cửa luôn đấy!”
“Vâng vâng bà Ly, xin bớt giận, chúng tôi sẽ đuổi họ đi ngay đây. Đuổi ngay!”, đội trưởng đội bảo vệ vội vàng gật đầu, sau đó quay qua không nói nhiều chỉ hành động.
“Các người định làm gì?”
“Dừng tay, mau dừng tay!”
“Đừng có động vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng hét lên. Cả hai trông vô cùng chật vật.
“Người này là bạn học của chúng ta đấy hả?”, một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm nhìn Trương Tinh Vũ và hỏi.
“Đúng vậy, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là bạn học của chúng ta đấy”.
“Tính của Trương Tinh Vũ là vậy. Bà ta cứng đầu, bà ta khiến chúng ta mất mặt quá”.
“Đúng là đáng thương”.
“Đúng vậy…”
Mấy người bạn học lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc. Thế nhưng chẳng ai muốn bước ra giúp Trương Tinh Vũ giải vây cả. Lâm Chính đương nhiên là không thể đứng im. Anh lao tới, lôi hai tên bảo vệ ra.
“Thằng nhãi. Cút!”
Đội trưởng đội bảo vệ tức giận gầm lên. Ông ta cũng chẳng thèm khách khí, cứ thế đạp thẳng vào lưng Lâm Chính.
Đôi mắt Lâm Chính lạnh như băng. Anh vốn định né nhưng nếu vậy thì cú đạp sẽ đạp trúng lưng của Trương Tinh Vũ. Anh suy nghĩ và cuối cùng quyết định không tránh nữa.
Rầm.
Đội trưởng đội bảo vệ là người luyện võ, đối với người bình thường thì cú đạp của ông ta khá mạnh, nhưng với Lâm Chính thì chẳng là gì. Chỉ có điều trên chiếc áo của anh hằn một vết chân to tướng.
“Khốn nạn!”
Đội trưởng đội bảo vệ đạp xong bèn lấy côn ra định đánh anh. Hiện trường có phần lộn xộn. Thế nhưng đội trưởng đội bảo vệ mặc kệ. Ông ta phải đuổi ba người này ra ngoài ngay lập tức để còn kiểm soát tình hình.
“Tên này rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt hả. Đánh nó, chỉ cần không chết là được”, đội trưởng đội bảo vệ hét lên và lao tới.
Nhưng đúng lúc này một bóng hình đột nhiên lao ra trước mặt Lâm Chính.
“Ái chà, còn có tay chân à?”, Lệnh Chí Hào cười quỷ dị.
“Dám làm loạn à. Hôm nay xử luôn cả tay chân của nó đi”, đội trưởng đội bảo vệ chửi rủa.
Thế nhưng người này mặc kệ đám bảo vệ, chỉ vội vàng cúi xuống trước mặt Lâm Chính: “Cậu Lâm, thứ cậu cần đã tới rồi ạ”.
“Tới rồi à! Nhanh ghê”, Lâm Chính cảm thấy hơi bất ngờ.
Nghe tới đây đám đông bàng hoàng. Người đội trưởng giật mình bèn hừ giọng: “Sao? Gọi được 10 chiếc Lamborghini tới thật rồi sao?”
“Nhưng có vấn đề đấy. Đó là con đường nhỏ nên dù có vào thì cũng không thể nào vào được 10 chiếc! Chưa tới 10 phút mà nó khoác cái nỗi gì”, Lệnh Chí Hào cười khinh bỉ.
“Giở trò ở đây à! A Vương, ra ngoài xem xe của cậu Lâm nhà chúng ta đã tới chưa?”, Ly Tiểu Mỹ tức giận nói.
“Vâng thưa bà”, người tên A Vương vội chạy ra rồi lập tức quay lại.
“Bên ngoài không có Lamborghini ạ”, Tiểu Vương nói.
Ly Tiểu Mỹ lạnh lùng nhìn ba người Lâm Chính: “Làm náo loạn gì vậy?”
“Ai nói cậu Lâm không điều tới vậy?”, lúc này có người đột nhiên chạy vào.
“Vậy điều cái gì tới thế?”, một người phụ nữ cười khẩy.
“Là trực thăng 429! Mười chiếc”, người này thản nhiên đáp lại.