Chương 568: Giới hạn
Cùng với mệnh lệnh của Ứng Trúc Bình, vài cao thủ bèn ập tới
"Các người định làm gì vậy? Dừng tay! Dừng tay!”, Long Thủ vội vàng quát lên, định né tránh nhưng đã bị các cao thủ bao vây. Người nhà họ Ứng lập tức bắt lấy ông ta áp tải tới trước mặt Ứng Bình Trúc.
“Buông tôi ra, buông tôi ra”, Long Thủ hét lên. Ứng Bình Trúc tát cho Long Thủ hai phát.
Bốp! Mặt Long Thủ sưng bấy lên.
“Long Thủ, ông đã theo cái tên thần y Lâm chán sống đó thì ông chính là kẻ địch của nhà họ Ứng. Tôi khuyên ông nên thật thà chút, nếu không tôi không dám đảm bảo gì đâu, có thể sẽ khiến ông tàn phế luôn đấy”, Ứng Bình Trúc thản nhiên nói.
“Ứng Bình Trúc…ông ức hiếp người quá đáng”, Long Thủ nghiến răng.
“Ức hiếp người quá đáng sao? Giờ không phải là chúng tôi ức hiếp ông mà là các người đè lên đầu nhà họ Ứng rồi thì có, điều này không thể trách chúng tôi được!”
Ứng Bình Trúc lạnh lùng đáp trả rồi lớn tiếng nói với thần y Lâm đang đối phó với đám người nhà họ Ứng: “Thần y Lâm!”
Dứt lời, Lâm Chính đột ngột quay đầu lại thì Ứng Bình Trúc đang kiểm soát Long Thủ. Sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
“Thầy mặc kệ tôi. Thầy tìm cách thoát khỏi đây đi”, Long Thủ hét lên.
“Câm miệng!”
Ứng Phá Lãng ở bên cạnh tát cho Long Thủ một phát nữa.
Bốp.
Long Thủ chảy máu mũi, mắt nổ đom đóm như muốn ngất. Sắc mặt Lâm Chính trở nên lạnh như băng.
“Thế nào? Đồ chó má, đã nhìn thấy kết cục của ông ta chưa? Lát nữa mày cũng thế, ha ha ha…”, Ứng Phá Lãng cười như điên dại, đấm cho Long Thủ phát nữa.
Rầm!
Long Thủ đau tới mức co dúm người lại, gần như muốn ngã xuống. Người nhà họ Ứng lập tức đỡ lấy ông ta và dựng lên. Ứng Phá Lãng giống như một kẻ điên, đấm Long Thủ túi bụi.
Bụp! Bụp!
Âm thanh nặng nề vang lên không ngừng. Một lúc sau, Vùng ngực của Long Thủ bị tổn thương nặng, hơi thở cũng trở nên yếu ớt. Ông ta bắt đầu đứng không vững.
“Thầy…mau…đi đi…”, Long Thủ vô thức hô lên. Âm thanh giống như tiếng máy rè. Lâm Chính tức giận, mặt tối sầm lại. Anh dừng tay, lao tới chỗ Long Thủ. Anh mặc kệ những kẻ tấn công quanh mình.
Bụp! Bụp! Bụp.
Cơn mưa những nắm đấm cứ thế giáng xuống anh. Thế nhưng anh dường như không biết đau là gì, cứ nhìn chăm chăm Ứng Phá Lãng và đi tới.
“Chặn nó lại!”
Ứng Bình Trúc hét lên. Đám đông cũng hô hào lao tới.
“Cút!”
Lâm Chính gầm lên, nã thẳng nắm đấm xuống một kẻ của nhà họ Ứng vừa mới ập tới. Cú đấm này Lâm Chính đã dùng toàn lực.
Bụp!
Âm thanh nặng nề lại phát ra. Cùng với đó là vùng bụng của tên cao thủ bị Lâm Chính đâm xuyên, máu me be bét, nội tạng bấy nhầy.
“Á!”
Cả hiện trường thất kinh. Lâm Chính vung tay, vứt hắn qua một bên và đập tiếp những kẻ tiếp theo.
“Khốn nạn!”
“Mày phải chết”
Một vài cao thủ nhà họ Ứng bắt đầu chém những đường kiếm sáng loáng về phía trước. Đường kiếm dài đặc, lưỡi kiếm sắc bén ánh lên trong không gian. Thế nhưng khi chúng vừa chém xuống thì Lâm Chính đã lật tay lại phóng châm bạc ra quét ngang từng thanh kiếm.
“Cái gì?”, một kẻ đang cầm kiếm kêu lên.
Thế nhưng khi mảnh kiếm gãy còn chưa kịp chạm đất thì Lâm Chính đã là giơ tay lên chộp lấy và đâm ngược lại.
Phụt! Phụt! Phụt!
Máu tươi bắn ra liên tục. Mảnh kiếm gãy trong tay Lâm Chính không ngừng nhuốm máu kẻ thù. Cứ một một đường sáng lóe lên lại có một người của nhà họ Ứng ngã xuống. Cổ họng của họ đều xuất hiện một vết đứt mỏng, dài.
Một kiếm đứt hầu. Đám đông tái mặt. Lâm Chính đã bắt đầu ra tay rồi. Mặc dù nhà họ Ứng đã cố gắng chặn lại nhưng không ai có thể ngăn được đòn tấn công của Lâm Chính.
Lâm Chính nhanh chóng xông vào giữa đám người, chỉ còn cách Ứng Phá Lãng chưa tới 10 mét. Ứng Phá Lãng sợ tới mức hai chân run rẩy, vội vàng siết cổ Long Thủ và gầm lên: “Đứng lại! Nếu không…tao sẽ giết ông ta!”
“Làm như vậy sẽ chỉ khiến cả nhà họ Ứng bị chôn sống mà thôi”, Lâm Chính cười lạnh lùng.
“Dừng tay…”, Ứng Hoa Niên định đứng dậy ngăn lại nhưng giờ ông ta chẳng còn sức nữa, giọng nói cũng cô cùng yếu ớt. Giờ có lẽ chẳng còn ai nghe lời ông ta nữa rồi.
“Chôn sống nhà họ Ứng sao? Thần y Lâm, cậu tưởng cậu là kẻ vô địch bất bại à? Cậu giết được một người, mười người, trăm người chúng tôi. Liệu cậu có giết được cả nhà họ Ứng không?”, những vị nguyên lão đứng bên cạnh Ứng Hoa Niên đều đùng đùng nổi giận, tất cả đều lao tới chặn trước mặt Lâm Chính.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Ứng Hoa Niên chỉ biết nhắm mắt bất lực. Ông ta biết tất cả đã không thể nào cứu vãn được nữa.
“Đối phó với loại chó má này hà tất các vị nguyên lão phải ra tay. Để tôi', một tên cao thủ vẫn không chịu từ bỏ, định lao lên tấn công.
“Lăng Phong Kiếm Pháp”.
“Đỡ cú quét chân này”.
“Thêm một chiêu gãy xương tay!”
Tiếng ngạo mạn hô lên không ngớt. Lâm Chính đanh mắt, đột ngột quay người lại đấm thẳng vào người đó.
“Ứng Long Tinh Thần Quyền”, tiếng hét vang lên, hai nắm đấm của anh nhanh thoăn thoắt dội thẳng vào đám người còn lại.
“Cái gì?”
Đám đông thất kinh. Ứng Bình Trúc trố tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng khủng khiếp trước mặt.
“Không…thể nào…sao..cậu ta có thể học được tuyệt học của nhà họ Ứng chứ. Không thể nào”, Ứng Hùng gào lên.
Rầm! Rầm. Những cú đấm liên hoàn ụp xuống, xử lý gọn mấy chục cao thủ của nhà họ Ứng. Đợi khi đòn tấn công kết thúc thì cả đám đã không còn ra hình người nữa. Tất cả đều bấy nhầy, gãy xương, ngật nghẹo và ngã vật ra đất. Có những người đã tắt thở. Cả nhà họ Ứng hóa đá.
“Á!”, mấy vị nguyên lão giống như bị sụp đổ, gào lên và điên dại lao tới chỗ Lâm Chính.
“Được lắm”, Lâm Chính cũng không hề khách khí. Anh đanh mắt, tung ra cú đấm với tốc độ nhanh nhất dội thẳng vào một vị nguyên lão.
Vị nguyên lão này thấy vậy lập tức dừng lại và gào ác liệt hơn.
Bụp. Cú đấm giáng xuống, vị nguyên lão lập tức bị đẩy lùi lại. Ngực nứt ra, gãy ba chiếc xương, thế nhưng vẫn gắng gượng không chịu bị hạ bệ.
Hóa ra đây là một cao thủ luyện ngoại công. Có thể đỡ được cú đấm đó, đủ để thấy sức mạnh thể xác của người này rất khủng khiếp. Những nguyên lão khác cũng nhân cơ hội lao lên tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính đang định thu tay về thì một cao thủ khác đã đưa tay ra ôm chặt, kìm kẹp lấy anh.