Chương 574: Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc Long Thủ tỉnh lại thì trời đã khuya lắm rồi. Cả người ông ta bị băng bó không khác gì bánh trưng, nhất là vùng ngực bị quấn chặt. Thế nhưng ông ta không cảm thấy đau.
“Ông không sao chứ?”, Lâm Chính bước tới nhìn Long Thủ.
“Thưa thầy…”, Long Thủ há miệng, giọng nói yếu ớt.
“Thần sắc của ông không tệ, xem ra hấp thụ thuốc tốt đấy”, Lâm Chính cười nói.
“Do y thuật của thầy tốt…thưa thầy…chuyện nhà họ Ứng đã giải quyết xong chưa? Giờ chúng ta đang ở đâu?”, Long Thủ hỏi.
“Giải quyết xong rồi, giờ chúng ta đang ở nhà họ Ứng”.
“Cái gì? Chúng ta…đang ở nhà họ Ứng sao?”, Long Thủ không dám tin: “Vậy…người nhà họ Ứng…thầy….”
“Đều giải quyết cả rồi”, Lâm Chính nói.
Long Thủ không dám nghĩ tiếp nữa. Lẽ nào…nhà họ Ứng đã bị thầy giết hết cả rồi sao? Chắc chắc điều này là không thể, vậy thì chỉ còn một tình huống khác.
Đó là nhà họ Ứng đã thần phục thầy rồi…
Long Thủ thở hổn hển. Ông ta không ngờ, thầy có thể làm được như thế thật. Khiến cả nhà họ Ứng phải cúi đầu…
“Cậu Lâm, cậu có thể ra ngoài nói chuyện một lúc không?”
Lúc này, có tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào. Lâm Chính nhìn ra cửa, đáp lại: “Ông nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai chúng ta quay về Giang Thành”.
“Vâng thưa thầy”, Long Thủ gật đầu.
Sau đó Lâm Chính đi ra cửa. Lão tổ của nhà họ Ứng đang đứng bên ngoài nhìn lên bầu trời đầy sao.
“Lão tổ, có chuyện gì không?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Ha ha, cũng không có gì, chỉ muốn hỏi cậu Lâm vài câu thôi”, ông tổ nhà họ Ứng quay người mỉm cười nói.
“Vấn đề gì?”
“Tôi muốn biết cậu Lâm tới từ thế lực nào? Cổ Phái? Hay Ẩn Phái? Hay là một tông phái nào khác?”, ông tổ nhà họ Ứng nhìn chăm chăm Lâm Chính, sau đó lên tiếng.
“Tôi không thuộc thế lực nào hết. Ông nghĩ nhiều rồi. Nếu như có thì đó cũng là Dương Hoa. Là Huyền Y Phái”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
“Ồ…nói vậy là cậu Lâm vẫn chưa đủ tư cách tham gia vào đại hội đúng không?”, ông tổ nhà họ Ứng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Dù là Huyền Y Phái hay là Dương Hoa thì đúng là chưa đủ tư cách được mời tham gia đại hội”.
“Vậy đúng thật đáng tiếc…có điều cậu Lâm này, nếu như cậu thật sự muốn tham gia thì nhà họ Ứng chúng tôi có thể đưa cậu đi. Không biết cậu có hứng thú không?”, ông tổ nhà họ Ứng mỉm cười nói.
“Sao? Mọi người định trói tôi trên xe à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Trong đại hội, mọi người đều dựa vào năng lực. Nếu thực lực đủ mạnh thì lợi ích đạt được cũng phong phú lắm. Tất cả đều có lợi cho mọi người mà”.
“Nhưng tôi không có hứng thú với những lợi lạc đó”, Lâm Chính lắc đầu.
Ông tổ của nhà họ Ứng giật mình, vội vàng nói: “Cậu Lâm, lẽ nào cậu không định tham gia đại hội sao?”
“Trước khi trả lời câu hỏi này thì tôi muốn hỏi ông một câu”.
“Mời cậu”.
“Tôi hỏi ông, ông đã từng cân nhắc tới việc đối đầu với những thế lực ở Yên Kinh bao giờ chưa?”, Lâm Chính nhìn ông tổ của nhà họ Ứng.
Ông ta trầm giọng, đôi mắt đục ngầu ánh lên vẻ bất lực.
Ông tổ thở dài, bình tĩnh đáp: “Tôi bằng này tuổi rồi, có thể sống được tới bằng này tuổi thì cũng không còn coi lợi ích, danh vọng là gì nữa, vậy nên có ra mặt cũng không sao. Có điều tôi muốn con cháu nhà họ Ứng có một tiền đồ tốt đẹp, tiếp tục kế thừa sự huy hoàng của nhà họ Ứng. Tôi không sợ nhà họ Lâm nhưng nếu đối đầu với họ thì chúng tôi thiệt nhiều, hơn nữa đắc tội với họ, sau này nhà họ Ứng sẽ gặp nhiều rắc rối nữa, vậy nên tôi không hi vọng nhà họ Ứng chỉ vì một chút lợi lạc mà đối kháng với họ”.
“Nếu là như vậy thì tốt nhất đừng có giăng mắc gì với tôi, nếu không các người sẽ tự chuốc họa vào người đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời, ông tổ nhà họ Ứng nín lặng. Rõ ràng ông ta hiểu ý của Lâm Chính.
Ông ta im lặng một lúc mới hỏi tiếp: “Cậu Lâm, tôi rất tò mò tại sao cậu trẻ mà lại có thực lực khủng khiếp vậy chứ? Trước đó tôi giao đấu với cậu có thể nhận ra võ kỹ của cậu không mạnh. Rõ ràng là chưa từng học qua trường lớp nào, nhưng tốc độ, sức mạnh, thậm chí là thiên phú đều vượt người thường. Rốt cuộc là vì gì vậy, cậu có thể nói cho tôi biết cậu đã luyện như thế nào không?”
“Ông từng nghe nói về Lạc Linh Huyết chưa?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Đương nhiên là nghe nói…lẽ nào…là sức mạnh của Lạc Linh Huyết sao? Tôi cũng từng giao đấu với người sở hữu Lạc Linh Huyết, nhưng sức mạnh gia tăng mà họ nhận được cũng không khủng khiếp đến vậy”, ông tổ nhà họ Ứng nói với vẻ nghi ngờ.
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì. Anh không muốn để lộ mình có 17 giọt Lạc Linh Huyết. Phần còn lại để cho ông tổ nhà họ Ứng tự suy đoán mà thôi.
Thế nhưng ông ta cũng không hỏi nữa. Mọi việc đã giải quyết xong xuôi. Sáng ngay hôm sau, Lâm Chính và Long Thủ ngồi xe rời khỏi sơn trang Ứng Long đi tới sân bay chuẩn bị về Giang Thành.
Đồng thời tại một chân núi, có một nhóm nam nữ đang ngồi xe đi lên.
Đây là một chiếc xe thương vụ màu đỏ mới tính. Nam nữ đều được trang điểm kỹ càng, nhất là cô gái xinh đẹp ngồi sau cùng cùng. Vẻ đẹp của cô khiến người khác phải nín thở. Dáng người thon thả, mái tóc đen láy, đôi mắt to tròn, môi chúm chím như trái anh đào cùng nước da trắng như tuyết. Cô không khác gì một mỹ nhân từ trong tranh bước ra. Dù ai cũng cảm thấy không vui nhưng cũng không khỏi liếc nhìn cô gái”.
Chiếc xe lái tời sườn núi thì dừng lại. Người tài xế thò đầu ra, liếc nhìn với vẻ nghi ngờ.
“Chuyện gì vậy? Sao nhà họ Ứng không cho bạch mã ra đó chứ?”
“Đúng vậy, theo như phong tục thì lúc bước vào nhà họ Ứng, phải có một con bạch mã ra đón. Sao giờ không có một ai vậy?”
“Không phải nhà họ Ứng quên đấy chứ?”
“Không thể nào, mau gọi điện thoại hỏi đi”
“Được…”, người ngồi ở tay lái phụ lập tức lấy điện thoại ra.
“Không cần nữa”, đúng lúc này cô gái xinh đẹp đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đều quay qua nhìn cô. Cô gái liếc nhìn phía trước trống không, khẽ nói: “Tới giờ rồi, đừng chần chừ nữa, chúng ta đi lên luôn thôi. Nếu tới muộn, nhà họ Ứng lại lấy lý do làm khó chúng ta nữa.
“Chị ấy nói đúng đấy!”
“Vậy chúng ta đi thôi”.
Đám đông gật đầu, lập tức đi lên sơn trang nhà họ Ứng. Thế nhưng khi tới trước cổng họ đã phải sững sờ trước cảnh tượng trước mặt.
Chỉ thấy sơn trang hào nhoáng hùng vĩ thường ngày giờ bị đổ vỡ khắp nơi, đến cả con sư tử đá trước cửa cũng bị đổ mất một con. Cô gái vội vàng kéo cửa xe, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Ở đây…đã xảy ra chuyện gì vậy?”