TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 591

Chương 591: Tôi sẽ khiến bọn họ phải cúi đầu

"Đảo Vong Ưu?", Lâm Chính nhíu mày, sau đó lắc đầu: "Chưa từng nghe đến".

Những cái tên sặc mùi phong cách võ hiệp như thế này, thông thường chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, lẽ nào đây là tông phái cổ võ nào sao?

Lương Phong Nghiêm khàn giọng nói: "Đảo Vong Ưu là một đồng minh của nhà họ Lương, thực ra tôi cũng không biết nhiều về nó, nhưng tôi biết một điều, đó chính là thế lực của đảo Vong Ưu… ngay cả nhà họ Lương cũng phải kính nhường ba phần".

"Ngay cả nhà họ Lương cũng phải kính nhường ba phần?".

Vậy thì đảo Vong Ưu này quả thực lợi hại.

"Khoảng mấy tháng trước, có mấy người từ đảo Vong Ưu tới, nói là đến nhà họ Lương để chọn lựa những hạt giống thiên tư thông minh, thiên phú dị bẩm, đi cùng bọn họ đến đảo để học tập. Thực ra đây không phải lần đầu tiên đảo Vong Ưu đến nhà họ Lương chọn người, nhưng những người đã đi trước đó, bất cứ ai có thể trở về, không thương thì cũng tật. Cậu còn nhớ Lương Lão Thất không? Hồi còn trẻ ông ấy từng được chọn đến đảo Vong Ưu, ở đó ba năm, lúc trở về thì bị tàn tật một chân. Theo lời Lương Lão Thất kể, bọn họ ở đảo Vong Ưu nhận truyền thụ công pháp của đảo chủ, nhưng võ công ở đây đều là những công pháp rất tà môn, khác với võ thuật truyền thống, khi tu luyện vô cùng nguy hiểm, hoặc là bị ép ăn sống ngũ độc, hoặc là phải ngâm mình trong nước lạnh, thể chất của người bình thường sao có thể chịu đựng được cái này chứ? Vì rất dễ để lại thương tật, nên mỗi lần người của đảo Vong Ưu tới, thực ra nhà họ Lương không hề vui vẻ. Lần này, người của đảo Vong Ưu tới lại nhìn trúng con gái thứ ba của tôi là Lương Huyền Mi, chắc cậu đã từng gặp. Bọn họ nói Huyền Mi có xương cốt kỳ lạ, rất phù hợp với võ học của đảo Vong Ưu, yêu cầu nó phải đến đảo. Tôi cực lực phản đối việc này, mẹ nuôi cậu cũng sống chết không đồng ý, nhưng trước đó gia tộc đã từ chối mấy hạt giống, lần này đến lượt Huyền Mi, thì bọn họ lại đồng ý…"

"Vậy sao?", Lâm Chính nhíu mày.

"Một lũ chó chết! Chọn trúng con cái bọn họ, bọn họ liền nghĩ đủ cách từ chối, đùn đẩy trốn tránh, thậm chí còn trở mặt với người của đảo Vong Ưu. Nhưng vừa đến lượt Huyền Mi, bọn họ liền đồng ý ngay lập tức! Khốn kiếp! Chỉ biết lợi ích cho riêng mình, bọn họ không xứng lãnh đạo nhà họ Lương!", Lương Phong Nghiêm phẫn nộ đấm một cú vào tấm ván gỗ ở bên cạnh.

Tấm ván gỗ thủng một lỗ, còn tay của ông ta cũng rỉ ra máu tươi.

Ông ta mặc kệ, khàn giọng nói: “Mẹ nuôi cậu là người thế nào, chắc cậu là người rõ nhất. Gặp phải chuyện này, sao bà ấy có thể đồng ý chứ? Bà ấy liều mạng bảo vệ Huyền Mi, sống chết không chịu để những người của đảo Vong Ưu kia đưa Huyền Mi đi, nhưng nhà họ Lương đâu chịu để yên cho bà ấy muốn làm gì thì làm? Bà ấy vốn là con nuôi của nhà họ Lương, tuy cưới tôi, cũng được coi là người nhà họ Lương chân chính, nhưng đứng trước lợi ích gia tộc, thì chẳng ai quan tâm đến được mất cá nhân của bà ấy nữa. Gia tộc cũng quyết định lần này sẽ hi sinh Huyền Mi. Nhưng mẹ nuôi cậu tính khí mạnh mẽ, túm chặt cổ tay những người kia không cho bọn họ đưa Huyền Mi đi. Trong lúc giãy giụa, mẹ nuôi cậu cầm một con dao gọt hoa quả trên bàn lên, đâm bị thương người của đảo Vong Ưu. Và đây cũng là nguyên nhân gây ra thảm cảnh ngày hôm nay của bà ấy…”

“Người kia chết chưa?”, Lâm Chính hỏi.

“Chết? Đương nhiên là chưa chết rồi, chỉ bị vết thương ngoài da thôi! Mẹ nuôi cậu tuy tính khí mạnh mẽ, có lúc khá là lỗ mãng, nhưng cũng không đến mức làm bừa. Bà ấy vốn chỉ muốn hù dọa những người của đảo Vong Ưu, cũng để người của gia tộc thấy rõ lập trường và thái độ của mình. Nhưng… người bị thương kia lại là học trò yêu của đảo chủ đảo Vong Ưu. Cậu ta lợi dụng thân phận của mình để lám khó dễ, cố ý giả vờ bị thương rất nặng, để người của đảo Vong Ưu ỷ thế gây áp lực cho nhà họ Lương!”.

“Bọn họ yêu cầu nhà họ Lương trừng phạt nghiêm khắc hung thủ, để bồi thường cho đảo Vong Ưu, nếu không bọn họ sẽ trở mặt với nhà họ Lương. Đại hội sắp mở, gia tộc không muốn gặp phải kẻ thù mạnh vào lúc này, nên đã công khai xử phạt mẹ nuôi cậu. Nhưng người của đảo Vong Ưu vẫn không chịu bỏ qua, mà còn được nước lấn tới, yêu cầu nhà họ Lương phải xử tử mẹ nuôi cậu. Thực ra bọn họ không quan tâm tới sống chết của bà ấy, bọn họ làm vậy là để gây áp lực cho Huyền Mi. Để giữ tính mạng cho mẹ nuôi cậu, Huyền Mi không còn cách nào khác, liền lựa chọn khuất phục đảo Vong Ưu, nhờ vậy mới dẹp yên được chuyện này. Tuy mẹ nuôi cậu thoát chết, nhưng vẫn bị đuổi khỏi gia tộc, đày ra bên ngoài, thoi thóp hơi tàn. Vết thương trên người bà ấy là do bị trừng phạt nghiêm khắc mà nên. Bà ấy bị vậy là do nhà họ Lương ban cho, do đảo Vong Ưu ban cho…”

Nói đến đây, Lương Phong Nghiêm dường như già đi vài tuổi, hai mắt đỏ hoe, bàn tay cũng trở nên run rẩy.

Thực ra ông ta nói năng rất lộn xộn, nhưng đại khái là như vậy.

Lâm Chính hít sâu một hơi, nắm đấm cũng siết chặt.

Anh không ngờ Lương Thu Yến lại bị đối xử bất công như vậy…

“Thực ra tất cả là do tôi vô dụng, nếu tôi có bản lĩnh một chút thôi, có địa vị trong gia tộc một chút thôi, thì cũng không đến nỗi khiến hai mẹ con họ chịu khổ như vậy, Thu Yến cũng sẽ không lang thang đầu đường xó chợ, suýt nữa mất mạng. Nhưng… tôi cũng không còn cách nào khác, bà ấy có thể ở dưới tầng hầm, có thể có người giúp việc chăm sóc cũng là nhờ tôi dập đầu mấy cái để cầu xin mới có được, tôi thực sự… đã cố gắng hết sức…”

Lương Phong Nghiêm đau khổ đấm vào vách tường, khuôn mặt đầy tuyệt vọng và khổ sở.

Trơ mắt nhìn vợ con mình bước vào vực sâu, có lẽ chuyện đau đớn nhất trên đời cũng chỉ như vậy mà thôi.

“Nếu đã vậy, tại sao chú còn ngăn cản tôi lấy lại công bằng cho mẹ nuôi? Tôi đến đây chính là để lấy lại công bằng cho mẹ nuôi!”, Lâm Chính trầm giọng quát.

“Cậu thì biết gì chứ? Đồ ngốc này! Cậu nghĩ cậu đang ở đâu hả? Cậu đang ở nhà họ Lương, hiểu không?”.

Lương Phong Nghiêm quay phắt lại, đôi mắt đỏ hoe trừng lên nhìn Lâm Chính, rồi túm lấy cổ áo anh, tức giận gầm lên: “Cậu là con nuôi của Thu Yến, chính là con nuôi của tôi, cậu gây sự ở đây thì chỉ có chết thôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu ngày hôm sau bị người ta vứt ra ngoài đường như một con chó chết, cậu hiểu không?”.

Lương Phong Nghiêm bỗng dưng mất khống chế khiến Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.

Anh mở to mắt, nhìn ông ta với ánh mắt không thể tin được.

Ông ta cúi đầu, toàn thân run rẩy, vô cùng đau khổ nói: “Huyền Mi đã đi, Thu Yến cũng trở thành thế này, tôi không muốn cậu lại có mệnh hệ gì nữa… Nếu không đừng nói là tôi, nếu Thu Yến biết chắc chắn bà ấy cũng rất đau khổ. Thế nên… Lâm Chính, cậu đừng gây chuyện nữa, nghe tôi khuyên một câu… đừng làm loạn nữa…”

Ông ta giống như răn dạy, cũng giống như van nài.

Bây giờ ông ta rất sợ hãi, sợ Lâm Chính sẽ ra mặt vì Lương Thu Yến.

Như vậy ông ta sẽ chỉ càng áy náy, càng tự trách hơn.

Lâm Chính hít sâu một hơi, bước tớ, khẽ vỗ vai Lương Phong Nghiêm, nhỏ giọng nói: “Chú Nghiêm, chú đừng lo, lần này tôi có chuẩn bị mà đến, tôi đến đây là vì chuyện này, một nhà họ Lương nhỏ bé, tôi sẽ khiến bọn họ phải cúi đầu…”

Đọc truyện chữ Full