Chương 600: Tôi chỉ là người qua đường
“Anh nuôi?”.
Bọn họ nghe thấy đều ngơ ra một lúc, sau đó ai nấy ôm bụng cười lớn, cười đến lăn lộn.
“Ha ha ha ha…”.
“Anh nuôi? Ha! Con ả đê tiện, người tình thì nói là người tình, còn anh trai nuôi? Chậc, lòng vòng làm gì?”.
“Có phải mày còn có một người bố nuôi nữa không? Ha ha ha…”.
Đám nam nữ trẻ tuổi nói chuyện một cách quái gở, nhìn về phía Lương Tiểu Điệp với ánh mắt giễu cợt.
Vẻ mặt Lương Tiểu Điệp vừa xấu hổ vừa tức giận.
Lâm Chính nhíu mày, lạnh lùng nói: “Mặc dù các cô cậu trông nhỏ tuổi, nhưng đều đã mười tám, thành niên rồi. Các cô cậu gây sự ở đây không phải trẻ con đánh nhau, nếu có người đi ngang qua, chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản. Tôi khuyên các cô cậu đừng làm loạn, nếu không, xảy ra chuyện gì thì tôi không can thiệp được đâu”.
“Ồ? Anh đang hù dọa chúng tôi đấy à?”.
“Ha ha ha, chúng tôi sợ quá đi!”.
Hai người con trai cười một cách quái gở.
Sắc mặt Lương Tiểu Điệp cũng không mấy tự nhiên, nhưng bây giờ cô ta không còn cách nào khác, chỉ đành nói với Lâm Chính: “Này, mau nghĩ cách đưa tôi rời khỏi đây! Nghe thấy chưa?”.
“Không cần lo, Tiểu Điệp, ban ngày ban mặt, nếu bọn họ dám ra tay, chắc chắn có người đi ngang thấy bất bình giúp đỡ chúng ta”, Lâm Chính nói.
Ban ngày ban mặt?
Có người giúp đỡ?
Lương Tiểu Điệp nghe vậy suýt chút nữa ói máu.
Ở con hẻm sâu thế này có thể có được bao nhiêu người?
Xung quanh đây toàn là sinh viên thuê trọ gần trường Đại học Sư phạm, hoặc là người dân ở đây, ai lại muốn rước lấy rắc rối?
Bọn họ đều không nhịn được cười thành tiếng.
Thiếu nữ ngồi trên bậc thang nhẹ nhàng lật sách, bình thản nói: “Vậy để tôi xem ai đến cứu các người. Đánh gãy xương người đàn ông đó cho tôi, sau đó lột đồ Lương Tiểu Điệp, ném cả hai tới trước cổng trường, để cậu Vân thấy con ả này và thằng đàn ông chó của nó có đức hạnh gì”.
“Cô…”, Lương Tiểu Điệp kinh hãi run lên.
“Ha ha, người anh em, ai bảo anh xui xẻo đụng phải con ả đê tiện này. Chị Hạo chúng ta đã lên tiếng, vậy thì xin lỗi nhé!”.
Một cậu con trai nhuộm đầu tóc xanh lục cười hì hì, sau đó không biết lấy đâu ra một ống thép, ngạo mạn bước tới.
“Cậu định làm gì? Dừng… Dừng tay…”.
Lương Tiểu Điệp sợ đến nỗi lùi lại liên tục, muốn chạy trốn.
“Dừng tay? Được thôi, đợi tao đánh thằng đó một trận rồi hẵng nói!”.
Tên tóc xanh cười dữ tợn, đột nhiên tăng tốc, sau đó nhảy lên, cầm ống thép đánh về phía đầu Lâm Chính.
Ống thép đánh tới, người bình thường há lại không toác đầu chảy máu?
Nhưng khi tên tóc xanh vừa mới giơ ống thép lên, đột nhiên có một bàn chân từ bên cạnh đá mạnh vào ngực tên tóc xanh.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Cả người tên tóc xanh bay đi giống như bao cát, đập mạnh lên mặt đất ở không xa, cách thiếu nữ chỉ có mấy mét. Cậu ta phun ra hai ngụm máu, sau đó ngất đi.
“Cái gì?”.
Bọn chúng biến sắc.
Chị Phiêu kia cũng sợ đến mức suýt chút nữa ngã xuống khỏi hàng rào.
Một người đàn ông cao to mặc áo ba lỗ màu trắng đi vào con hẻm.
Cú đạp đó chính là kiệt tác của hắn.
“Hả?”.
Thiếu nữ khẽ nhíu mày, đóng sách lại, quái lạ nhìn về phía đó.
“Anh là ai?”, chị Phiêu run rẩy hét lên.
“Người qua đường!”, người đàn ông cao to ngạo nghễ nói.
“Người qua đường?”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Lương Tiểu Điệp cũng sửng sốt.
Thật sự có người qua đường thấy bất bình ra tay cứu giúp sao?
Chuyện này là sao?
Trùng hợp à?
Mấy người vội vàng nhìn sang Lâm Chính.
“Thú vị”.
Thiếu nữ lại dời mắt về cuốn sách, đầu cũng không ngẩng lên, thản nhiên nói: “Chơi đùa cùng người qua đường này đi, không chết là được, tiền thuốc men tôi trả!”.
“Vâng chị Hạo!”.
Ánh mắt bọn họ nghiêm túc hẳn lên, sau đó đồng loạt lấy dao, dây xích gì đó từ trong túi quần hoặc bên thắt lưng ra, đi về phía người đàn ông cao to.
Người đàn ông không đổi sắc mặt, ngược lại chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc đó…
“Các người làm gì vậy?”.
"Con mẹ nó, một đám quỷ con, học cái gì không học lại học lưu manh đánh nhau?”.
“Mấy đứa muốn chết à?”.
Tiếng hô vang lên, sau lưng người đàn ông lại có thêm vài người đàn ông cường tráng xuất hiện.
Những người này mặc Âu phục hoặc áo măng tô, mỗi người mỗi cách ăn mặc, có người còn xách giỏ thức ăn trên tay, đúng là hóa trang thành người qua đường.
Nhưng… thể hình của bọn họ đều vô cùng cường tráng, người thấp nhất cũng cao đến một mét chín.
Từ lúc nào mà người qua đường ở Hoa Quốc lại có chất lượng đáng sợ như vậy?
Đám chị Phiêu lập tức sợ ngây người.
Thiếu nữ ngồi bên bậc thang cũng ngẩng đầu lên, cực kỳ kinh ngạc nhìn cảnh đó.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ bước tới mấy bước, giật lấy dây xích trong tay tên tóc xanh lam ở trước mặt, sau đó trở tay tát cho cậu ta vài cái.
Bốp bốp bốp.
Tên tóc xanh lam còn chưa kịp phản ứng lại, cả khuôn mặt đã bị đánh sưng như đít khỉ.
“Con mẹ nó, không lo học hành đàng hoàng, còn dám ở đây bắt nạt học sinh khác, con chó chết này, hư hỏng!”.
Người đàn ông hét lên, lại đạp mạnh tới mấy đạp.
Tên tóc xanh lam bị đánh kêu la oai oái.
Những người khác cũng không khách sáo, xông lên bắt đầu đánh, trong con hẻm tràn ngập tiếng kêu gào thảm thiết.
Đám nam nữ thanh niên này đâu thể là đối thủ của “người qua đường” bọn họ, chẳng khác nào người lớn dạy dỗ trẻ con.
“Các anh làm gì vậy? Tôi… Tôi là con gái, chẳng lẽ đàn ông đàn ang như các anh định đánh cả con gái hay sao?”, chị Phiêu thấy mấy người đàn ông cao to đi về phía mình, sợ đến mức liên tục lùi lại, hét lớn.
Quả nhiên mấy người họ đã do dự.
Nhưng lúc đó đám đông tách ra, một người phụ nữ đi giày cao gót bước tới.
Cô ta đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi lên, nói: “Bọn họ đàn ông không thể đánh phụ nữ, vậy tôi thì được chứ?”.
“Cô… Cô dám? Tôi nói cho cô biết, nếu cô động vào tôi, chị Hạo của chúng tôi sẽ không tha cho các người! Các người có biết chị Hạo của chúng tôi là ai không? Chị ấy là người của thế gia Tư Mã, mấy kẻ không biết điều các người định đối đầu với thế gia Tư Mã sao?”, chị Phiêu la lên.
Nhưng chỉ giây sau, cô gái đeo kính gọng vàng đã tát vào mặt chị Phiêu.
Bốp!
Chị Phiêu bị tát ngã ra đất, trên mặt là dấu tay đỏ choét.
Cô ta sững sờ mấy giây, ngơ ngác nhìn cô gái đeo kính gọng vàng, sau đó lại không thể kìm nén gào khóc lớn tiếng.
Tiếng khóc bi thương đến mức nào, lớp trang điểm trên mặt cũng nhòe đi.
Tất cả mọi người đều không dự liệu được chuyện thế này.
Kể cả Lương Tiểu Điệp.
Cô ta sững sờ nhìn mọi thứ, còn cho rằng mình đang nằm mơ…
“Đủ rồi!”.
Đúng lúc đó, thiếu nữ ngồi bên bậc thang đột nhiên đóng sách lại, quát lớn một tiếng.
Bọn họ lập tức dừng lại, nhìn sang cô ta.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm Lương Tiểu Điệp, lạnh lùng nói: “Đừng giả vờ là người qua đường gì nữa, những người này đều là người của nhà họ Lương cô đúng không?”.
“Người… Người nhà họ Lương?”.
Lương Tiểu Điệp lắp bắp, không biết trả lời thế nào.
Người nhà họ Lương ra mặt giúp cô ta?
Đùa gì chứ, cô ta hiểu rõ nhà mình có địa vị thế nào ở nhà họ Lương, sao nhà họ Lương có thể vì chút chuyện nhỏ này mà điều động nhiều người như vậy?
Nhưng nếu không phải người nhà họ Lương, chẳng lẽ thật sự là người qua đường?
Lương Tiểu Điệp cũng không dám khẳng định, thế nên im lặng.
Cô ta tin rằng im lặng là câu trả lời tốt nhất.
Quả nhiên, đôi mắt thiếu nữ lạnh đi, bực dọc nói: “Xem ra đúng thế rồi! Lương Tiểu Điệp, cô cũng ghê thật!”.
“Cô muốn thế nào?”, Lương Tiểu Điệp rất thông minh dùng câu trả lời lấp lửng đáp lại, đồng thời chống nạnh, dáng vẻ tự tin.
Lâm Chính không lên tiếng, chỉ im lặng đứng đó.
Lúc này, điện thoại của anh khẽ rung lên.
Lâm Chính âm thầm liếc mắt nhìn, trên đó có một tin nhắn gửi tới.
“Cậu Lâm, bên ngoài còn có một trăm người dự bị, có cần đưa vào hết không?”.