Chương 602: Đến để xin lỗi
Lâm Chính nghe thấy thế, toàn thân run lên, suýt nữa thì đứng không vững.
"Anh làm sao vậy?", Lương Tiểu Điệp nhìn anh với vẻ khó hiểu.
"Không… không có gì", Lâm Chính thở phào, bình tĩnh trở lại, nở nụ cười: "Được rồi Tiểu Điệp, sắp hai giờ rồi, buổi chiều em còn có tiết, mau đi học đi".
“Còn đi học nữa? Anh không thấy chuyện vừa rồi sao? Nếu con khốn kia lại tìm đến gây rắc rối thì tôi phải làm sao? Không thể lần nào cũng có người bảo vệ tôi đâu!”, Lương Tiểu Điệp cuống lên, vội vàng nói.
"Đây là trường học, bước vào cổng trường thì ai dám làm gì em chứ?".
"Tôi không biết, tóm lại tôi sẽ không đi học, tôi không đi, tôi không đi!", Lương Tiểu Điệp tức tối nói, có chút chơi xấu.
Lâm Chính nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát rồi nói: "Hiện giờ bệnh tình của mẹ nuôi vừa có chuyển biến tốt, nếu em không đi học mà để mẹ nuôi biết thì chắc chắn bà ấy sẽ rất tức giận. Trước đó em cũng thấy rồi đấy, bà ấy bị em làm cho tức đến mức nôn ra máu, nếu em không đi học thì bà ấy sẽ nghĩ thế nào? Chỉ sợ bệnh tình chắc chắn sẽ nặng hơn, lẽ nào em muốn bệnh tình của mẹ nuôi cứ không tốt như vậy sao?".
Câu này có thể nói là đâm thẳng vào lòng Lương Tiểu Điệp.
Cô ta há miệng á khẩu, ấp úng một lát, rồi cúi đầu ủ rũ nói: "Vậy… vậy được rồi, tôi… nghe anh là được chứ gì?".
"Đi đi".
Lâm Chính mỉm cười nói.
Lương Tiểu Điệp không cam tâm tình nguyện theo Lâm Chính trở về trường.
Lâm Chính vẫn không yên tâm, còn vào trường cùng, định đưa cô ta về ký túc xá trước.
Đúng lúc hai người đến dưới tòa nhà ký túc xá, thì những tiếng huyên náo vang lên.
"Đến rồi, đến rồi!".
"Cậu Vân, cô ấy đến rồi!".
"Oa, chính chủ đến rồi!".
Tiếng hoan hô và tiếng reo mừng vang lên.
Lương Tiểu Điệp và Lâm Chính đều sửng sốt, chỉ thấy một đám sinh viên ùa tới, ai nấy tươi cười, vây lấy Lương Tiểu Điệp. Có người tỏ vẻ ngưỡng mộ, có người tỏ vẻ mong chờ, còn có người tỏ vẻ đố kỵ, ánh mắt đầy tức giận.
Lương Tiểu Điệp không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Đúng lúc này, đám người giãn ra, phía trước xuất hiện một chiếc Rolls-Royce màu vàng, trên xe treo đầy hoa tươi, trang trí rất đẹp, một người đàn ông mặc vest đang ôm một bó hoa tươi đứng trước xe.
Người đàn ông này vô cùng đẹp trai, gò má sắc cạnh, hai mắt sáng ngời, đôi tròng mắt sâu thẳm, dù là cô gái nào nhìn vào cũng sẽ chìm đắm trong đó, không thể tự rút ra. Nhất là khí chất đặc biệt của anh ta, vô cùng hấp dẫn. Một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền như vậy, ai mà không yêu? Rất nhiều nữ sinh viên trẻ trung ngây thơ trong đám người đã hét lên chói tai.
Vô số sinh viên lấy điện thoại ra chụp, người đi đường xung quanh cũng dừng chân để xem.
Nhưng… khuôn mặt Lương Tiểu Điệp lại đen thui, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Đúng lúc này, người đàn ông ôm hoa đi tới.
"Tiểu Điệp, anh đã chờ em ở đây mấy ngày rồi, cuối cùng hôm nay em cũng xuất hiện", người đàn ông cũng chính là cậu Vân chìa bó hoa ra, mỉm cười nói: "Tiểu Điệp, anh vẫn luôn rất thích em, từ lần đầu tiên gặp em, thì trong lòng anh đã không thể chứa được ai khác. Anh biết em chắc chắn sẽ xuất hiện, anh cũng biết nửa đời sau của chúng ta chắc chắn sẽ ở bên nhau. Tiểu Điệp, em đồng ý làm bạn gái anh nhé!".
Dứt lời, anh ta liền quỳ một gối xuống, nhìn cô ta với ánh mắt đầy mong đợi.
"Đồng ý đi!".
"Đồng ý đi!".
…
Đám sinh viên xung quanh lập tức giơ cao tay lên hô lớn.
Sắc mặt Lương Tiểu Điệp rất khó coi, cũng rất khó xử.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh bỗng kéo tay Lương Tiểu Điệp, rời khỏi đám người.
"Đi thôi!", Lâm Chính bình thản nói.
Lương Tiểu Điệp sửng sốt, lần đầu tiên không cãi lời anh.
"Ấy? Hai người đi đâu vậy?".
"Ơ…"
Những người vây xem đều ngạc nhiên.
Nụ cười trên mặt cậu Vân cũng biến mất.
"Đứng lại!".
Tiếng quát khẽ vang lên, rồi mấy người đàn ông trẻ tuổi bước ra khỏi đám người, ngăn hai người lại.
"Làm cái gì thế hả? Cút!", Lương Tiểu Điệp tức giận quát.
"Tiểu Điệp, em còn chưa đồng ý với anh".
Cậu Vân cầm hoa bước tới.
"Đồng ý cái gì mà đồng ý? Tôi đã nói rồi, tôi không có cảm giác với anh, tôi xin anh sau này đừng làm phiền tôi nữa được không? Tư Mã Diệu Hạo xinh đẹp như vậy, anh tìm cô ta không được sao?", Lương Tiểu Điệp mất kiên nhẫn hét lên.
Cô ta không có bất cứ cảm giác gì với cậu Vân này, nếu không phải vì anh ta, thì sao Lương Tiểu Điệp lại bị Tư Mã Diệu Hạo trả thù điên cuồng như vậy chứ?
Nhưng cậu Vân không hề biết chuyện, thậm chí còn không phiền não không tức giận, chỉ khẽ lắc đầu: "Em khác với cô ấy! Anh trước giờ nhìn nhận một cô gái không bao giờ dựa vào ngoại hình cả".
"Tôi không quan tâm, tôi nhắc lại lần cuối, tôi không có cảm giác với anh. Làm phiền anh tránh tôi xa một chút, coi như tôi cầu xin anh được không?", Lương Tiểu Điệp vô cùng phiền não kêu lên.
Hoàn toàn không nể mặt cậu Vân.
Cậu Vân nhìn Lâm Chính, bình thản hỏi: "Đây là…"
"Bạn trai tôi, sao nào?", Lương Tiểu Điệp khoác cánh tay Lâm Chính, tỏ vẻ thân mật và đắc ý nói.
Dùng chiêu này để di chuyển sự thù hận quả là không tồi.
Nhưng Lâm Chính cũng không tức giận, anh vốn hy vọng em gái nuôi của mình có thể bình an ở trường. Nếu như chiêu này có thể giúp cô ta không cần lo lắng về sau, thì anh cũng ủng hộ.
"Vậy sao?".
Cậu Vân lại nhìn Lâm Chính một cái đầy thâm ý, trầm mặc một lát, rồi đột ngột ném bó hoa trong tay xuống đất, khẽ gật đầu đáp: "Anh hiểu rồi, Tiểu Điệp, nếu đã vậy thì chuyện này để sau hãy nói".
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Rất nhanh gọn dứt khoát!
Cậu Vân vừa đi, Lương Tiểu Điệp lập tức buông tay ra, thầm trừng mắt nhìn Lâm Chính, nhỏ giọng nói: "Anh mau biến về đi!".
Sau đó quay đầu chạy vào ký túc xá.
Lâm Chính cười thầm, sờ mũi, cũng xoay người rời khỏi Đại học Sư phạm Yên Kinh.
Trở về nhà họ Lương, Lâm Chính lại tiếp tục ở khu nhà kia, yên lặng chờ câu trả lời.
Vết thương của Lương Thu Yến và Tô Nhu cũng dần tốt hơn.
Tô Nhu thấy Lương Thu Yến không còn gì đáng ngại, cũng nghĩ đến việc trở về Giang Thành, dù sao công ty cũng có cả núi việc đang chờ giải quyết.
Nhưng trong lòng Lâm Chính vẫn còn vướng mắc.
Cạch!
Đúng lúc này, cổng của khu nhà bị đẩy ra, sau đó một người phụ nữ dẫn theo hai vệ sĩ nhanh chân bước vào.
Lâm Chính đang ngồi trước cửa hơi ngước lên nhìn.
Người phụ nữ này trang điểm rất đậm, ăn mặc hở hang, lúc này đang xách một túi hoa quả, sầm mặt bước vào.
Cô ta liếc nhìn Lâm Chính, thấy không quen, liền bước thẳng vào phòng, lúc đẩy cửa cũng không hề khách khí, thẳng tay đẩy ra.
Rầm!
Mọi người trong phòng đều giật nảy mình.
Người phụ nữ kia lớn tiếng nói: "Thím Thu Yến, Nam Phương đến xin lỗi thím đây!".
Giọng nói rất to, không giống như đến xin lỗi, mà giống đến để cãi nhau hơn.
Lâm Chính nghe thấy thế, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, đứng phắt dậy.