Chương 605: Tôi cho ông năm phút
Đánh vào nhà họ Lương?
Kẻ nào mà ngông cuồng như vậy chứ?
Đây là nhà họ Lương ở Yên Kinh!
Đó là một nhân vật rất có máu mặt của Yên Kinh!
Cho dù là những gia tộc lớn mạnh như nhà họ Lâm, thế gia Tư Mã cũng không dám có hành động lỗ mãng như vậy.
Rốt cuộc là ai mà gan to bằng trời như thế?
Người nhà họ Lương đều cảm thấy khó tin, còn nghĩ là mình nghe nhầm.
Lương Khánh Tùng vẫn ngồi trên ghế, yên lặng uống trà, dáng vẻ dù Thái Sơn có sập xuống mặt cũng không đổi sắc, sau đó bình thản lên tiếng: "Tập hợp tất cả người nhà họ Lương, bắt ngay lũ to gan liều lĩnh này lại. Nhớ là không được để bọn chúng báo cảnh sát, những kẻ này phải xử lý theo quy củ nhà họ Lương!".
"Vâng, ông hai!".
A Hào lập tức chạy đi.
"Đúng là chó mèo nào cũng dám đến nhà họ Lương ta gây sự".
"Rốt cuộc là tên điên nào nhỉ?".
"Chờ bắt được bọn chúng, đưa đến đây hỏi là biết ngay ấy mà".
Mấy người nhà họ Lương đều hừ lạnh, khinh bỉ nói.
"Mọi người tiếp tục họp đi", Lương Khánh Tùng đặt tách trà xuống, bình tĩnh nói.
Ai nấy đều ngồi xuống.
Chuyện này nghe qua quả thực rất kinh hãi, nhưng vừa nghĩ đến việc đây là nơi nào, những người nhà họ Lương đang có mặt lại không cảm thấy sợ hãi nữa.
Nhưng… sắc mặt Lương Vệ Quốc lại trắng bệch, sau khi hỏi thăm thì cả người chết sững, khuôn mặt tỏ vẻ lo âu.
"Vệ Quốc, chú lại sao vậy?", Lương Khánh Tùng bình thản hỏi.
"Anh hai, anh mau đi xem sao đi, chắc là xảy ra chuyện lớn rồi", Lương Vệ Quốc ngập ngừng một lát, rồi nói rất nghiêm túc.
Ông ta vừa dứt lời, nhiều người liền phì cười.
"Ông ba lại nói đùa rồi".
"Chuyện lớn? Ở nhà họ Lương thì có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ?".
Lương Dự cũng không khỏi nhếch môi, cười nói: "Chú ba, dạo này chú làm sao vậy? Chẳng lẽ sau trận ốm nặng lần trước, chú đã mất năng lực phán đoán rồi sao? Đây là nhà họ Lương, nhà họ Lương ở Yên Kinh, tuy đã lâu lắm chúng ta không gặp tên điên nào xông vào nhà họ Lương như vậy, nhưng không có nghĩa là không có. Chỉ là mấy thằng chó liều lĩnh, chú cần gì phải lo lắng chứ?".
"Các người…", sắc mặt Lương Vệ Quốc đỏ bừng, lồng ngực đau nhói, dường như muốn phát bệnh. Ông ta vội vàng hít sâu mấy hơi, xoa xoa lồng ngực, sau đó phất tay nói: "Được! Được! Nếu các người không quan tâm, thì coi như tôi chưa nói gì".
Nói xong, Lương Vệ Quốc ngồi xuống ghế, tức giận không nói một lời.
Lương Khánh Tùng cũng chẳng buồn quan tâm đến Lương Vệ Quốc, tiếp tục bàn chuyện của đại hội với mọi người.
Nhưng lúc này, không hiểu sao tiếng huyên náo ở ngoài sảnh càng ngày càng lớn.
Bọn họ có thể nghe thấy rõ ràng trong tiếng ồn ào có cả tiếng kêu la thảm thiết, cả tiếng cầu xin kinh hoàng thất thố.
"Hử?".
Lương Khánh Tùng thầm nhíu mày.
Lương Dự cũng bất giác đứng dậy, đi ra ngoài sảnh.
Bỗng dưng có mấy bóng dáng tiến vào.
Những người này ai nấy cường tráng vạm vỡ, cao tới gần hai mét, tay cầm gậy dài, mặt đeo mặt nạ, trên người giắt dao quân sự hoặc súng, bước đi dũng mãnh, tiến vào đại sảnh.
Sau khi tiến vào, bọn họ lập tức đứng ở các lối ra vào và cửa sổ, phong tỏa hoàn toàn nơi này.
Một số cao thủ nhà họ Lương đanh mắt lại.
Tuy những người này không đông, nhưng vô hình chung đã phong tỏa đường lui của tất cả mọi người trong đại sảnh…
"Các người là ai?".
"To gan! Người đâu! Bắt những người này lại cho tôi!".
"Bảo vệ! Bảo vệ đâu? Chết đâu hết rồi?".
Những người cấp cao của nhà họ Lương trong đại sảnh đều nổi giận đùng đùng, đứng dậy tức giận nhìn chằm chằm những người này, có người còn lớn tiếng kêu cứu.
Sắc mặt Lương Khánh Tùng thoắt sầm xuống.
Lương Dự đanh mặt lại, nhìn lướt qua những người đàn ông này, tức giận nói: "Các cậu là ai? Làm cái gì đấy hả?".
Nhưng… bọn họ không thèm đếm xỉa đến lời nói của Lương Dự.
Đúng lúc này, một bóng dáng bước vào.
"Bọn họ là ai không quan trọng, quan trọng là bọn họ đến để làm gì?".
Tất cả người nhà họ Lương đều đổ dồn mắt về phía phát ra tiếng nói.
Lương Vệ Quốc cũng không khỏi nhìn người kia một cái, khi nhìn thấy rõ là ai liền lập tức thở dài.
Người kia mặc vest đen, vóc dáng thẳng tắp, đôi mắt sáng ngời, mặt như thiên sứ, hoàn mỹ không nói nên lời, còn vẻ mặt vô cùng bình thản. Nhưng nếu nhìn kĩ, có thể nhận ra sâu trong đáy mắt cậu ta là sự lạnh lẽo thấu xương…
Người nhà họ Lương vô cùng kinh ngạc.
"Cậu là…"
"Chắc là các ông không biết tôi đâu, nhưng hầu hết mọi người thích gọi tôi là thần y Lâm", Lâm Chính kéo một chiếc ghế bên cạnh lại, tự rót cho mình một ly trà rồi uống một ngụm.
Bên cạnh anh cũng là một người đàn ông, chính là người trước đó bị Lâm Chính túm lấy nhấc lên ở trong khách sạn.
Thực ra người đàn ông đó chính là đội trưởng của đám binh vương này.
Lần trước bị Lâm Chính xách lên như xách gà, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt. Tuy hắn cảm thấy Lâm Chính cũng là người có thực lực, nhưng trong lòng vẫn luôn không phục, dù sao Lâm Chính cũng khiến hắn mất mặt trước bao nhiêu cấp dưới như vậy, sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này chứ?
Chỉ là cấp trên giao phó, hắn cũng không còn cách nào khác, dù trong lòng tức giận đến đâu cũng phải giúp tên này làm xong việc đã.
Nhưng tên này cũng ghê gớm thật, dẫn bọn họ đến tận nhà họ Lương để gây chuyện. Ha ha, để xem lần này cậu ta thu dọn tàn cuộc kiểu gì.
Gã đội trưởng binh vương kia mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng vui như hoa nở, chuẩn bị xem kịch vui.
Lâm Chính giới thiệu xong, người nhà họ Lương đều vô cùng ngạc nhiên.
“Thần y Lâm? Cậu là thần y Lâm?”, có người thất thanh kêu lên.
“Cậu chính là thần y Lâm đã chữa khỏi bệnh cho chú ba?”, Lương Dự cũng tỏ vẻ khó tin, đánh giá Lâm Chính một lượt, rồi lại nhìn về phía Lương Vệ Quốc, dường như muốn tìm câu trả lời.
Lương Vệ Quốc nhắm hai mắt lại, chẳng nói lời nào, dường như đứng ngoài mọi việc.
Lương Sinh đã nói cho ông ta biết ý của Lâm Chính, nên ông ta cũng chẳng buồn can dự.
Chuyện đến nước này, ông ta đã không thể khống chế được nữa, chỉ có thể nghe theo số phận…
“Không ngờ thần y Lâm trong truyền thuyết lại trẻ như vậy, đúng là nhân tài của đất nước! Thần y Lâm, nhà họ Lương chúng tôi vẫn luôn đánh giá cậu rất cao, cũng rất chào đón cậu, chỉ có điều cậu dùng phương thức xông vào nhà họ Lương tôi giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, liệu có chút khó ăn nói không?”, Lương Khánh Tùng bình thản nhìn Lâm Chính nói.
Nhưng… Lâm Chính phớt lờ Lương Khánh Tùng, mà nhìn về phía Lương Dự: “Lương Nam Phương đâu rồi?”.
“Nam Phương?”, Lương Dự nhíu mày, cảm thấy không ổn, dè dặt hỏi: “Thần y Lâm, cậu biết con gái tôi sao? Không biết cậu tìm con gái tôi có chuyện gì?”.
“Tôi cho ông năm phút!”.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, mở chức năng đếm ngược thời gian, sau đó đặt lên bàn trà ở bên cạnh, bình tĩnh nói: “Trong vòng năm phút, bảo Nam Phương đến đây. Nếu sau năm phút mà không thấy người đâu, hậu quả tự chịu”.
Dứt lời, Lâm Chính nhắm mắt lại.
Người nhà họ Lương chấn động.
Thần y Lâm… đang uy hiếp nhà họ Lương sao?