Chương 631: Đột nhiên xin tha
Không chơi?
Là ý gì? Chẳng lẽ trước kia anh ta còn chưa dùng hết sức lực?
Sóc Phương nhíu mày, sắc mặt vô cùng mất tự nhiên.
Anh ta là hạt giống mà đại hội chính thức công nhận, địa vị cao đến thế nào.
Trước kia thế gia Tư Mã ở Yên Kinh là một gia tộc không mấy lợi hại, nhưng vì có thiên tài như anh ta xuất hiện nên mới được nâng lên địa vị đại thế tộc.
Vì sao?
Bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng Sóc Phương sẽ tỏa sáng rực rỡ ở đại hội lần kế, dẫn dắt nhà Tư Mã bay cao bay xa, một bước lên mây, đạt dược vô số lợi ích!
Cả thế gia Tư Mã nhờ một mình anh ta mà quật khởi.
Người ngoài dám phớt lờ bất cứ ai trong thế gia Tư Mã, nhưng sẽ không ai dám khinh thường Tư Mã Sóc Phương !
Bây giờ, một người mình đã cố hết sức chiến đấu lại nói với mình, anh ta chưa dùng hết sức lực?
Đây là khiêu khích!
Là khinh thường!
Là sỉ nhục!
Đây là đang nghi ngờ quyền uy của thế gia Tư Mã!
Sóc Phương âm thầm hừ một tiếng, trong mắt đã có sát cơ lóe lên.
“Mặc dù không biết có phải anh đang khoác lác hay không, nhưng trong các đối thủ mà tôi biết, anh là người đầu tiên dám xem thường tôi. Thần y Lâm, nếu hôm nay không đánh bại anh, chuyện này truyền ra, không phải tôi sẽ thân bại danh liệt hay sao? Không phải Thiên Kiêu Lệnh của tôi sẽ phải dâng vào tay anh hay sao?”, Sóc Phương lạnh lùng nói.
“Thiên Kiêu Lệnh? Đó là cái gì?”, Lâm Chính cực kỳ khó hiểu.
“Anh không cần biết, hãy để tôi xem thực lực chân chính của anh đi”, Tư Mã Sóc Phương hạ giọng quát, hai chân vội di chuyển, lao về phía Lâm Chính.
Động tác của anh ta vô cùng phóng khoáng, cơ bắp hai tay cuồn cuộn, lòng bàn tay vận chuyển xảo kình và khí kình.
Vù!
Trong lúc tiếp cận, Sóc Phương nhắm chuẩn thời cơ, ra tay trước, đánh một chưởng về phía bả vai Lâm Chính. Sau khi tung chưởng, anh ta lại nâng chưởng, đánh ngang về phía ngực anh.
Hai chưởng tung ra, góc độ cực kỳ quỷ quyệt.
Nhưng hai chiêu này lại không đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.
Nhìn sơ qua thì đó chỉ là đòn tấn công chủ động của Sóc Phương, nhưng thật ra nó lại là một cái bẫy. Hai tay đều tích lũy xảo kình, nếu Lâm Chính đưa tay ra đỡ, chắc chắn sẽ bị xảo kình làm bị thương, lộ ra nhiều sơ hở. Một khi như vậy, Sóc Phương sẽ có thể thừa thắng xông lên, đánh bị thương hoặc thậm chí là đánh bại Lâm Chính.
Chỉ là Lâm Chính lại không hề cân nhắc đến chuyện ngăn chặn Sóc Phương. Ngay khi Sóc Phương tấn công, anh cũng đánh ra một quyền, nhắm thẳng vào ngực anh ta.
Sóc Phương sửng sốt, ánh mắt nghiêm nghị, dứt khoát đổi chỗ với Lâm Chính.
Anh ta tấn công sớm hơn, đao tay và chưởng đều rơi lên người Lâm Chính.
Ầm!
Ầm!
Tiếng động nặng nề vang lên.
Xảo kình và man kình đồng thời hạ xuống.
Nếu là người bình thường, e rằng đã bị nứt xương, nôn ra máu từ lâu.
Nhưng Lâm Chính chỉ nhẹ nhàng nghiêng người, chân không di chuyển, nắm đấm vẫn tung ra.
“Cái gì?”, Sóc Phương sững sờ, hoàn toàn không dám tin nắm đấm của mình chỉ có uy lực như vậy.
Lúc này, nắm đấm của Lâm Chính đã đánh ra, giáng lên ngực anh ta.
Vù!
Giống như búa tạ đánh xuống.
Mắt Sóc Phương lồi ra, cơ thể lõm về sau, khóe miệng phun ra ngụm máu. Cơ thể cao một mét tám lập tức bay ra xa năm mét, phá nát một chiếc bàn, ngã ra đất.
“Cậu chủ!”.
Tiểu Cụ kinh hãi, hét lớn, chạy tới dìu Sóc Phương nằm dưới đất dậy.
Lúc này, miệng Sóc Phương toàn máu, ngực lõm xuống, cả người vô cùng chật vật.
Anh ta ôm ngực, hai chân run rẩy, gian nan đứng dậy, lúc nhìn Lâm Chính, chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên.
“Thế nào? Đã biết thực lực chân chính của tôi chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Đây… Đây chính là y võ?”, Sóc Phương cảm giác da đầu mình sắp nổ tung.
Y võ trong nhận thức của anh ta nào có sức mạnh hung hãn như vậy? Nào có cơ thể đáng sợ như vậy?
“Phải”.
Lâm Chính nói, lại đi về phía Sóc Phương.
“Cậu chủ, chúng ta mau chạy đi!”, Tiểu Cụ sợ đến mức mặt tái mét.
“Chạy? Nếu chạy, tôi sẽ thật sự thân bại danh liệt! Cút ra!”, Sóc Phương cắn răng, rõ ràng vẫn không phục. Anh ta đẩy Tiểu Cụ ra, cố gắng gượng chống đỡ cơ thể, tấn công về phía Lâm Chính.
Nhưng lần này Lâm Chính được châm bạc tăng cường không biết đã mạnh đến mức nào. Một quyền của anh đánh ra, cánh tay của Sóc Phương lập tức rạn xương, một cước đá tới, có thể đá bay anh ta ra xa mười mét hơn. Mỗi quyền mỗi cước đều nặng tựa nghìn cân, chấn nát sắt thép, mặt đất nứt ra, cả tầng lầu sắp bị Lâm Chính đánh nát.
Ầm ầm…
Tầng lầu rung chuyển.
Người ở tầng dưới đã chạy tán loạn từ lâu.
Nhiều người gọi điện cho cảnh sát, nhưng Tiểu Cụ đã phái người phong tỏa nơi này từ trước, dù bên này có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không có người can thiệp.
Sóc Phương càng đánh càng kinh hãi, càng đánh càng khiếp sợ.
Hơn nữa, anh ta phát hiện Lâm Chính không phải không biết võ, ngược lại là vô cùng tinh thông. Mặc dù chiêu thức mà Lâm Chính dùng chỉ là một số chiêu thức rất đơn giản, thậm chí có thể nói là chiêu thức của võ quán, nhưng với sức mạnh và tốc độ nhanh nhẹn của Lâm Chính, mỗi chiêu mỗi thức đơn giản lại phát huy uy lực không thể tin nổi.
Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thất bại thảm hại!
Ánh mắt Sóc Phương dao động, đột nhiên sâu trong đáy mắt lướt qua một tia sáng lạnh lẽo, dường như nghĩ đến điều gì đó.
Lúc này, Lâm Chính lại đánh tới một chưởng.
Hơi thở Sóc Phương run rẩy, muốn ngăn chặn nhưng không còn kịp nữa.
Bốp!
Tiếng động mạnh mẽ vang lên.
Cơ thể Sóc Phương xoay 360 độ ở trên không, sau đó ngã mạnh xuống đất. Người còn chưa kịp bò dậy, miệng phun ra máu, lẫn trong đó còn có bảy tám chiếc răng.
Cái tát này lại khiến Sóc Phương rụng mất mấy chiếc răng.
“Đây là thay vợ tôi trả lại cho anh”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Vợ?
Xem ra Tô Nhu và thần y Lâm đúng là có mối quan hệ không rõ ràng.
Chuyện Lâm Chính bị cắm sừng đúng là sự thật.
Nhưng bây giờ Sóc Phương không còn tâm tư quan tâm đến chuyện đó, anh ta vội hét lên: “Thần y Lâm, dừng tay… tôi… tôi nhận thua, xin anh dừng tay…”.
Lâm Chính dừng bước, nhìn anh ta.
Sóc Phương vội vàng hô lên: “Thần y Lâm, tất cả là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi anh, tôi đồng ý chấp nhận điều kiện mà anh đưa ra lúc trước, cầu xin anh tha cho tôi!”.
Nói xong, Sóc Phương khuỵu hai đầu gối, quỳ xuống đất.
“Cậu chủ!”.
Tiểu Cụ trợn to mắt, há hốc miệng nhìn Sóc Phương, cả người ngây ngốc.
Đường đường là Tư Mã Sóc Phương, thiên tài số một của thế gia Tư Mã, hạt giống của đại hội, thế mà lại quỳ trước người khác một cách dứt khoát, hào sảng như vậy?
Anh ta không có cốt khí như vậy sao?
Tiểu Cụ sửng sốt.
Lâm Chính cũng hoang mang.
Trước kia nhìn Sóc Phương còn giống người có khí phách, sao lại nhượng bộ thế này?
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp…
Lúc này, những tiếng tát giòn tan vang lên.
Sóc Phương đưa tay, tát mạnh vào mặt mình.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Smith ngồi ở trong góc, lưng dựa vào tường, ngây ngốc nhìn Sóc Phương.
Lâm Chính cũng trầm mặc.
Sau khoảng mười cái tát, Sóc Phương dừng lại.
Lúc này, hai bên mặt anh ta đã sưng lên.
“Thần… Thần y Lâm, anh thấy thế này… đã được chưa?”, Sóc Phương nói năng lắp bắp xin tha.