Chương 671: Nể mặt tôi
Đường Hồi Tuyết lập tức tái mặt, ánh mắt điên cuồng run rẩy, ngơ ngẩn nhìn Hầu Nam.
Đám người Đường Tông Hào, Đường Tùng cũng hoảng hốt.
Phía Hầu Nam lại có người từng gặp Lâm Thích Tổ…
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Lần này tiêu rồi!
Tất cả kế hoạch tiêu tùng rồi!
Đường Hồi Tuyết không còn sức lực ngã ngồi trên ghế, gương mặt xinh đẹp toát đầy mồ hôi lạnh.
Đám người Đường Tiểu Thạch, Đường Hiểu Hồng âm thầm cười khẩy.
“Xem đi, tôi đã bảo vẫn phải dựa vào cậu Hàn!”.
“Tên vô dụng này thì có tác dụng gì? Nhà họ Đường chúng ta chỉ có cậu Hàn mới có thể cứu vãn! Dựa vào tên ở rể vô dụng này? Để chuyện này đồn ra ngoài, chẳng phải khiến người khác cười rụng răng hay sao?”.
Mấy người nhỏ giọng nói.
Hầu Nam gọi một cuộc điện thoại, sau đó bình tĩnh nói: “Cậu Lâm, năm phút nữa là bạn của tôi tới rồi, xin hãy đợi một lát”.
“Cô Đường, cô sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi vậy?”, Đinh Thu liếc nhìn Đường Hồi Tuyết mãi cúi đầu không nói, nhếch khóe miệng, hỏi.
Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Hầu Nam và Đinh Thu đã nghi ngờ thân phận của Lâm Thích Tổ.
Mặc dù diễn xuất của Lâm Chính rất tốt, nhưng mọi thứ… quá kỳ quặc.
Lâm Thích Tổ ở nước ngoài, sao lại xuất hiện ở đây? Lại còn trùng hợp là bạn trai của Đường Hồi Tuyết?
Rất nhiều chỗ không thể giải thích!
“Ông chủ Hầu, nói như vậy là ông không tin tôi sao?”, Lâm Chính không hoảng loạn, chỉ sa sầm mặt, lạnh lùng hỏi.
“Tên vô dụng này giả vờ cũng ra gì đấy chứ”, Đường Tiểu Thạch âm thầm cười nói với Đường Hiểu Hồng.
“Không không không, cậu Lâm, cậu đừng giận, tôi tuyệt đối không có ý đó. Nhưng người làm ăn chúng tôi xưa nay đều rất cẩn trọng, tôi làm như vậy chỉ để yên tâm mà thôi”, Hầu Nam làm ra vẻ hoảng hốt, nhưng đó chỉ là bề ngoài.
Thực tế ông ta cũng đã bắt đầu nghi ngờ.
“Nếu ông chủ Hầu đã không tin chúng tôi, vậy chúng ta ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì… Thích Tổ, chúng ta đi thôi”, Đường Hồi Tuyết đứng dậy, định kéo Lâm Chính rời đi.
Nhưng cô ta vừa định đi, người của Đinh Thu lập tức ngăn cô ta lại.
“Cô Đường, đừng vội vã rời đi thế chứ. Bạn của Hầu tổng sắp tới rồi, đợi bạn của ông ấy tới, các người đi cũng đâu muộn”, Đinh Thu lạnh nhạt nói.
Đường Hồi Tuyết vội vã rời đi khiến Đinh Thu càng tin chắc suy nghĩ của mình.
Hầu Nam cũng nheo mắt lại, nhìn Đường Hồi Tuyết nói: “Cô bé, đi vội như vậy làm gì? Món ăn ở đây còn chưa lên hết, hôm nay không phải nhà họ Đường các người mời chúng tôi ăn sao? Khách còn chưa ăn miếng nào, chủ đã định bỏ đi, chẳng lẽ đây là cách đãi khách của nhà họ Đường các người?”.
Đường Hồi Tuyết biến sắc.
“Không giấu được nữa rồi”.
Đường Tùng âm thầm nghiến răng, nhìn sang anh cả của mình.
Đường Tông Hào hít sâu một hơi, biết không đóng kịch được nữa, chỉ đành làm liều giả vờ tức giận quát lên: “Hồi Tuyết, cháu thành thật nói đi, đây có phải là Lâm Thích Tổ hay không?”.
“Bác cả, cháu…”, Đường Hồi Tuyết kinh hãi.
“Đợi đã, bác cả, hình như cháu đã gặp người này ở đâu đó”, Đường Tiểu Thạch lập tức đứng dậy, giả vờ kinh ngạc nói.
“Đã gặp? Cháu từng gặp ở đâu?”, Đường Tông Hào nghi hoặc hỏi.
“Ở Giang Thành! Người này… hình như là Lâm Chính, đứa ở rể nhà họ Tô!”, Đường Tiểu Thạch bày ra vẻ mặt vô cùng khoa trương.
“Cái gì? Đứa ở rể?”, Đường Tông Hào nổi giận, trừng mắt nhìn Đường Hồi Tuyết, quát: “Hồi Tuyết, Tiểu Thạch nói có đúng không? Người đàn ông này có phải là Lâm Chính không?”.
Đường Hồi Tuyết há miệng, không nói được lời nào.
“Đứa bất hiếu này, lại dám lừa mọi người, mày… sao có thể như vậy, sao có thể như vậy!”, Đường Tùng cũng giả vờ tức giận, vung tay tát.
Bốp!
Trên gương mặt trắng nõn của Đường Hồi Tuyết lại hiện lên dấu tay.
“Bố…”, Đường Hồi Tuyết ấm ức vô cùng, trong mắt ngấn nước.
Lâm Chính sầm mặt.
Đám người nhà họ Đường này đúng là vô tình, tình hình không ổn là đẩy hết trách nhiệm lên Đường Hồi Tuyết.
Lại không biết Đường Hồi Tuyết làm như vậy cũng là muốn tốt cho nhà họ Đường.
Hầu Nam cười khẩy không ngừng, lặng lẽ xem vở kịch của người nhà họ Đường.
Đinh Thu lại không nhẫn nại được, sắc mặt sầm xuống, chất vấn: “Đường Tông Hào, các ông có ý gì?”.
“Ông chủ Đinh, ông chủ Hầu, thực sự xin lỗi, chuyện này chúng tôi cũng không biết. Con nhóc này đột nhiên dẫn một người bạn trai đến, nói cậu ta tên Lâm Thích Tổ, vấn đề là chúng tôi cũng chưa từng gặp Lâm Thích Tổ, nên tôi đã tin nó. Gây ra chuyện cười như vậy thật là xin lỗi, ông yên tâm, chúng tôi sẽ phạt con bé này, xin lỗi xin lỗi…”, Đường Tông Hào vội vàng khom người hành lễ.
Đám người Đường Tùng cũng liên tục xin lỗi.
“Xin lỗi không phải làm như vậy”, Hầu Nam nheo mắt cười nói.
Người nhà họ Đường sửng sốt.
“Ông chủ Hầu, ý ông là…”.
“Con bé Đường Hồi Tuyết thì tôi không nói nữa, giữ thể diện cho ông, ông tự về nhà trừng phạt. Còn thằng nhóc không biết trời cao đất dày này… Lẽ nào ông định để cậu ta bình an rời khỏi đây như vậy? Nếu vậy, mặt mũi của tôi và ông Đinh để đi đâu?”, Hầu Nam lạnh lùng cười nói.
Mọi người nghe vậy lập tức hiểu ý của ông ta.
“Nhóc con, còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi ông chủ Hầu và ông chủ Đinh?”, Đường Tiểu Thạch là người đầu tiên đứng dậy, chỉ vào Lâm Chính hét lên.
“Xin lỗi?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Mọi người làm gì vậy? Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, con sẽ chịu hết trách nhiệm!”, Đường Hồi Tuyết lập tức hét lên.
“Con nhỏ này! Mày còn dám cãi? Cút sang một bên đi! Về xem tao dạy dỗ mày thế nào!”, Đường Tùng tức giận quát.
“Con mặc kệ! Hôm nay dù con có chết ở đây, các người cũng đừng hòng đụng vào một sợi tóc của anh ấy!”.
Đường Hồi Tuyết nghiến răng nghiến lợi, cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, tóm lấy cánh tay Lâm Chính, dẫn anh rời đi.
“Lâm Chính, anh yên tâm, tôi đã dẫn anh đến đây thì chắc chắn sẽ để anh rời khỏi đây mà không tổn hại gì. Thật sự xin lỗi! Anh về trước đi, lát nữa tôi sẽ gửi phong bì cho anh”, Đường Hồi Tuyết nhỏ giọng nói.
“Không cần phải về gấp làm gì, yên tâm đi, chuyện này cứ để tôi lo, tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện này”, Lâm Chính không hoang mang, ngược lại nói một cách chắc nịch.
“Lâm Chính?”, Đường Hồi Tuyết sửng sốt.
Người ăn bám phụ nữ như anh mà nói ra được câu này à?
Cô ta rất muốn nói ra câu đó, nhưng sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của Lâm Chính nên nhịn xuống.
“Anh đừng ngang ngược nữa, anh hoàn toàn không biết thủ đoạn của những người này, đi với tôi mau!”.
Nói xong, cô ta bất chấp tất cả kéo Lâm Chính về phía cửa.
Nhưng đám người Hầu Nam, Đinh Thu không phải người chết, sao có thể để Đường Hồi Tuyết đi?
Bọn họ ngăn cô ta lại.
“Con khốn, đùa giỡn với chúng tôi rồi định chạy? Hôm nay đừng nói là thằng nhóc đó, nhà họ Đường các người không cho tôi một lời giải thích thì đừng hòng rời khỏi đây!”, Đinh Thu lạnh lùng quát.
“Ông chủ Đinh…”, Đường Tông Hào sốt ruột.
“Đường Tông Hào, tôi cho các ông mười phút, trong vòng mười phút trả tiền lại ngay. Nếu không, người nhà họ Đường các ông mỗi người phải để một cánh tay ở lại đây!”, trong mắt Đinh Thu lộ ra sự dữ tợn và hung ác.
Người nhà họ Đường kinh hãi biến sắc.
Đường Tiểu Thạch và Đường Hiểu Hồng cũng ngồi không yên.
“Đường Hồi Tuyết, tất cả là do cô hại!”.
“Cô nghe lời bọn tôi đi thì đâu ra cớ sự này?”.
“Tôi không muốn cụt tay, tôi không muốn cụt tay!”.
Đám người Đường Tiểu Thạch la hét không ngừng.
Người của Đinh Thu đã xông vào phòng, không biết lấy ở đâu ra những con dao sáng loáng, để lộ trước mặt mọi người.
Người nhà họ Đường sợ đến mức hồn bay phách lạc, suýt đứng không vững.
Lâm Chính nhíu mày, định ra mặt.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên một giọng nói hờ hững.
“Ông chủ Đinh, ông chủ Hầu, nể mặt tôi đừng làm khó người nhà họ Đường, được không?”.
Dứt lời, một người đàn ông mặc Âu phục thẳng thớm, vuốt ngược tóc ra sau đi vào phòng.
“Cậu Hàn?”.
Đường Tiểu Thạch và Đường Hiểu Hồng mừng rỡ hô lên.