TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 747

Chương 747: Đây là cách tiếp khách đấy à?

“Không thể như vậy được?”

“Diên Nữ, cô… tại sao cô lại làm như vậy?”

Trưởng lão bàng hoàng, trợn tròn mắt nhìn Diên Nữ. Ai mà ngờ tất cả đều là âm mưu của Diên Nữ.

“Lâm Chính là do U U tìm đại tới đây, sao có thể là người mưu hại đảo chủ được chứ?”, Nhị trưởng lão Huyết Nham cuối cùng cũng lên tiếng.

Thực ra ông ta cũng thấy rất căng thẳng. Nếu như Lâm Chính đúng là hung hủ thì việc đưa người khác lên đảo sẽ khiến Huyết Nham không thể tránh khỏi liên đới. Sau đó đảo chủ cũng sẽ nghi ngờ thôi.

Dù sao thì ông ta và đảo chủ cũng cùng tông. Nếu đảo chủ có xảy ra chuyện gì thì ông ta sẽ là người tiếp quản đảo Vong Ưu mà. Vì vậy ông ta luôn im lặng, sợ người khác sẽ sinh nghi.

Lúc này sự thật đã chứng minh Diên Nữ là kẻ gây chuyện nên Huyết Tham có thể thở phào được rồi.

“Diên Nữ, đảo chủ đối xử với cô không hề tệ, còn ban thưởng cho cô rất nhiều nguồn tài nguyên tu luyện hậu hĩnh. Tại sao cô lại làm thế? Cô…cô lừa cả tôi sao?”, Tam trưởng lão Sở Túc tức giận nói.

“Tôi biết, đảo chủ đối xử tốt với tôi, các vị trưởng lão cũng vậy, nhưng…tôi muốn hỏi tại sao các vị không chịu nhận tôi làm đệ tử? Tại sao lại không chịu truyền thụ công pháp tinh túy cho tôi? Tại sao không chịu giúp tôi? Mọi người nói xem đây gọi là ‘đối xử không tệ’ với tôi đó hả, Diên Nữ ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng, chất vấn đám đông.

Dứt lời, mấy vị trưởng lão bèn tái mặt, không nói gì.

“Diên Nữ, không thể trách người khác được, chỉ có thể trách cô quá ương ngạnh. Nếu như cô đồng ý với Trường Phong thì sao chúng tôi lại không chịu dạy cô công pháp của đảo chứ?”, đảo chủ nhìn Diên Nữ và nói.

"Đồng ý với Huyết Trường Phong sao?”, Diên Nữ cười lạnh: “Lẽ nào cứ ép tôi phải trở thành người của đảo thì các người mới chịu dạy tôi?”

“Diên Nữ, bản chất của cô tốt, mặc dù không bằng Trường Phong nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Nếu cô chịu gật đầu, tôi sẽ cung cấp cho cô các loại tài nguyên để cô và Trường Phong cùng tu luyện, huấn luyện hai người thành trụ cột trong tương lai của đảo”, đảo chủ nói.

Diên Nữ lắc đầu, nói giọng khàn khàn: “Tôi không có hứng thú với điều đó, cũng không có hứng thú với Huyết Trường Phong. Mục đích tôi tới đây là để luyện võ. Tôi chỉ muốn luyện công rồi quay về bảo vệ bố mẹ tôi. Nhất là mẹ tôi, tôi không muốn bà bị người khác ức hiếp nữa. Còn đảo Vong ưu, Huyết Trường Phong gì đó, tôi không quan tâm…”

Dứt lời, hai mắt Diên Nữ đỏ hoe nhưng cô ta cố gắng kìm nén. Lâm Chính nghe thấy vậy mới bừng tỉnh, nhìn chăm chăm Diên Nữ.

“Như vậy thì đừng trách chúng tôi nữa. Người đâu, áp tải Diên Nữ đi hành hình, phế võ công, đuổi ra khỏi đảo”, đảo chủ quát lớn.

Làm ra việc như vậy, chắc chắn đảo chủ không thể tha thứ. Ông ta phải bịt miệng người khác, huống hồ Diên Nữ hết lần này đến lần khác đều làm trái ý của ông ta. Đây là nguyên nhân khiến Diên Nữ không thể được tha thứ nữa.

Nếu không phải để giữ hình tượng đảo chủ thì có lẽ ông ta đã ép cô phải khuất phục từ lâu rồi. Diên Nữ nhắm mắt, không hề phản kháng. Đúng lúc này, Tam trưởng lão Sở Túc đột nhiên lên tiếng.

“Đảo chủ, xin hãy xem xét lại ạ!”

“Gì cơ?”, đảo chủ nhìn ông ta chăm chăm.

“Đảo chủ, đại hội sắp bắt đầu rồi. Diên Nữ vốn là một trong những đệ tử xuất sắc của bẩn môn, đại diện cho đảo xuất chiến ở đại hội, nếu giờ phế võ công của Diên Nữ thì có phải là tự mình chặt đứt tay mình không?”, Sở Túc nghiêm túc nói.

Đám đông nghe thấy vậy thì đồng loạt gật đầu.

“Ý của ông là…”, đảo chủ hỏi.

“Tạm thời tha cho Diên Nữ, để cô ta lấy công chuộc tội. Như vậy còn tốt hơn phế bỏ võ công nhiều .Dù sao thì việc bồi dưỡng được một nhân tài như vậy cũng tốn công, tốn sức, tốn không ít nhân lực và tài lực. Vậy mà cứ thế phế bỏ thì thật đáng tiếc”, Sở Túc chắp tay nói.

“Ừ, có lý”.

Đảo chủ gật đầu, nhìn xuống đám đông: “Ý của các vị thế nào?”

“Tam trưởng lão nói có lý”.

“Tôi thấy được”

“Tôi đồng ý”

Rất nhiều người đồng tình.

“Các vị đều đã nghĩ như vậy thì được, tạm thời không phế bỏ võ công, Tam trưởng lão đã lên tiếng vì cô thì bổn đảo chủ cũng không làm khó nữa. Thế nhưng trừng phạt thì vẫn có. Bởi vì thiên chất của cô đặc biệt, được trưởng lão chọn đi luyện võ công nên không giống các đệ tử ngoài đảo khác phải phục dịch ba năm, nhưng giờ cô làm chuyện hoang đường, lừa gạt cả đảo chủ nên tôi yêu cầu phải ở lại đảo phục dịch thêm một năm. Cô có ý kiến gì không?”, đảo chủ đanh giọng.

Diên Nữ khẽ mím môi, cúi đầu và nói giọng khàn khàn: “Diên Nữ không có ý kiến gì. Cảm ơn đảo chủ, cảm ơn các vị trưởng lão…”

“Lui ra đi”, đảo chủ phất tay với vẻ mặt vô cảm. Diên Nữ bặm môi, nhìn Lâm Chính rồi cúi đầu lao ra ngoài. Lâm Chính khẽ lắc đầu. Rốt cuộc thì người ngoài đảo cũng không có nhân quyền. Không chỉ có Diên Nữ mà cả anh cũng vậy.

Nếu người bị hại là một trưởng lão hay một đệ tử nào đó thì có lẽ những người này sẽ không có thái độ như thế. Chẳng qua người gây chuyện là một người ngoài đảo nên bọn họ không tức giận như tưởng tượng, hơn nữa Diên Nữ vẫn còn giá trị lợi dụng nên họ mới cho qua. Cuối cùng thì Trương Tử Tường đứng ngoài cửa cũng mỉm cười.

“Sư huynh, lần này kẻ đó không dám vênh váo nữa rồi”, cô gái đứng bên cạnh cười hi hi.

“Ngày của cô ta đến rồi”, Trương Tử Tường với hai mắt lấp láy, nhếch miệng cười tươi rói.

“Gây ra chuyện như vậy, nếu mà truyền đi thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của đảo. Chuyện này không được truyền ra ngoài, bất kỳ ai cũng không được nhắc tới. Rõ chưa?”

“Vâng, đảo chủ!”

“Ngoài ra, người này là ai? Tới đây làm gì vậy?”, đảo chủ nhìn Lâm Chính.

“Bẩm đảo chủ, người này là bác sĩ do cô U U mời tới chữa bệnh cho phu nhân”, Nhị trưởng lão Huyết Nham vội vàng lên tiếng.

“Hoang đường!”, đảo chủ tức giận: “Tôi đã mời không biết bao nhiêu danh y mà vẫn bó tay, một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch sao có thể trị được bệnh chứ? Con bé U U lại gây sự hả?"

“Đảo chủ, người cũng đã tới rồi, để cậu ta thử xem. Nếu trị không được thì là lang băm, chúng ta có thể lấy lý do này đưa U U tới hang Sám Hối. Đại hội sắp diễn ra rồi, không thể để U U làm càn được, sẽ càng thêm rắc rối”, Huyết Nham vội vàng nói.

“Có lý”, đảo chủ gật đầu: “Vậy thì dẫn cậu ta đi khám cho phu nhân đi! Đi cùng tôi!”

Nói xong, đảo chủ đứng dậy. Thế nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Sao thế? Các người đối xử với khách như vậy đó hả?”

Dứt lời, đảo chủ khựng bước. Đám trưởng lão cũng đồng loạt quay qua nhìn anh.

“Ý cậu là gì?", đảo chủ chau mày.

“Đảo chủ, tôi được mời tới đây, thái độ của các người không cung kính được thì cũng thôi vậy mà chuyện của Diên Nữ tới giờ tôi vẫn chưa nhận được một lời xin lỗi hay an ủi, có phải là quá bất lịch sự không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Đọc truyện chữ Full