Chương 750: Tại sao tôi phải chữa cho bà ấy?
Khuôn mặt ai nấy tỏ vẻ kinh hãi.
Rốt cuộc người này có lai lịch gì mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy?
Các trưởng lão đều tỏ vẻ phẫn nộ.
Diệu Thủ tức đến mức nghiến răng ken két.
“Vậy được, cậu châm cứu đi! Các trưởng lão hãy tránh ra, để cậu ta thử xem sao! Oắt con, tôi nói trước cho cậu biết, nếu cậu thất bại thì phải chịu trừng phạt vì đã sỉ nhục tôi. Tôi sẽ chặt đứt tay chân của cậu, rồi biến cậu thành người lợn, để ở trong nhà cỏ của tôi”, Diệu Thủ tức giận nói.
“Ghê thế cơ à?”, Lâm Chính ngoảnh sang.
“Nếu cậu sợ thì hãy từ bỏ đi, chỉ cần cậu ngoan ngoãn dập đầu mấy cái với tôi, sau đó để tôi đánh gãy tay chân cậu, rồi đuổi cậu khỏi đảo Vong Ưu. Nếu vậy thì ít nhất cậu có thể giữ được tính mạng”, Diệu Thủ lạnh lùng nói.
“Vậy thì phải cảm ơn Diệu Thủ trưởng lão rồi, chỉ đáng tiếc bệnh vặt này vẫn chưa thể làm khó tôi được”, Lâm Chính lắc đầu cười.
“Đồ không biết tốt xấu!”, Diệu Thủ bực bội: “Được, để tôi xem cậu có thủ đoạn gì!”.
Lâm Chính mỉm cười bước vào, đứng bên cạnh giường.
Các trưởng lão xúm lại, nhìn anh chằm chằm.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, vốn định đâm xuống, nhưng do dự một lát, anh ngoảnh lại nhìn Huyết Nham.
“Không được động vào phu nhân sao?”.
“Không được tiếp xúc da thịt, đây là quy tắc do đảo chủ đặt ra, nếu không cậu chạm vào chỗ nào thì chặt chỗ đó”, Huyết Nham lạnh lùng đáp.
“Được, vậy thì tôi không chạm, làm phiền cô Nhã Hồng vén tay áo của phu nhân lên giúp tôi”, Lâm Chính cười nói.
Nha hoàn tên Nhã Hồng ngẩn ra, rồi khẽ gật đầu, bước tới vén tay áo của phu nhân lên.
Chỉ thấy cánh tay dưới ống tay áo kia cũng có màu trắng xám, chẳng khác nào màu da của người chết, ai nhìn thấy cũng cảm thấy da đầu tê dại.
“Tôi bảo sao cô làm vậy, hiểu chưa?”, Lâm Chính nói với Nhã Hồng.
Nhã Hồng khẽ gật đầu.
“Chẳng phải cậu nói là một châm sao? Tại sao còn chưa châm cứu đi?”, Diệu Thủ ở bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tuy là một châm, nhưng cũng phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không châm này có tác dụng gì chứ?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu đừng có mà kéo dài thời gian, nếu trong vòng một tiếng mà cậu không châm cứu, thì vẫn phải chịu hình phạt của chúng tôi”, Diệu Thủ lạnh lùng nói.
“Yên tâm, mấy phút thôi là được rồi”.
Lâm Chính cười đáp, rồi nói với Nhã Hồng: “Cô hãy xoa nắn chỗ cổ tay bà ấy mười cái, dùng sức thật mạnh, phải xoa đến mức đỏ lên”.
“Được”, Nhã Hồng gật đầu, lập tức làm theo.
“Sau đó ấn vào gân mạch của bà ấy, đẩy từ từ về phía khuỷu tay, phải ấn thật mạnh, đẩy tới khuỷu tay mới dừng lại”.
“Được”.
“Sau đó…”
…
Lâm Chính nói, Nhã Hồng làm theo.
Mọi người xem mà chẳng hiểu gì, thầm nhíu mày.
“Đây là xoa bóp sao?”, Sở Túc hỏi.
“Diệu Thủ trưởng lão, bà là người trong nghề, có nhìn ra được là cậu ta đang chữa bệnh hay không không?”, Huyết Nham trầm giọng hỏi: “Đừng để cậu ta làm bừa, trêu chọc chúng ta, khinh nhờn phu nhân. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì chúng ta sẽ mất sạch thể diện, cũng khó ăn nói với đảo chủ”.
“Tôi chưa từng thấy thủ pháp này, hơn nữa cho dù dùng xoa bóp để chữa bệnh, thì cũng phải đích thân làm. Chỉ nói mấy câu rồi nhờ người khác làm thay, thì không dễ khống chế độ mạnh yếu và độ nhanh chậm, hoàn toàn không có tác dụng gì cả. Có lẽ cậu ta biết chút y thuật, nhưng chắc chắn chỉ là phô trương thanh thế thôi. Nhị trưởng lão, đi lấy cho tôi con dao, tôi phải đích thân chặt đứt tay chân của thằng chó này, để lấy lại danh dự!”, Diệu Thủ dữ tợn nói.
Huyết Nham gật đầu, đúng lúc định nói với đệ tử ở ngoài cửa, thì Lâm Chính bỗng lên tiếng.
“Được rồi đấy! Nhã Hồng, cô dừng tay đi”.
Huyết Nham sửng sốt, ngoảnh lại nhìn.
Chỉ thấy Lâm Chính bước tới, nhón một cây châm bạc dài mảnh ra, sau đó thổi một cái.
Keng!
Chiếc châm bạc phát ra tiếng vang trong trẻo và êm tai, sau đó… rung lên với tốc độ rất nhanh.
Chẳng khác nào một con chuồn chuồn đang vỗ cánh, vô cùng thần kỳ.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Diệu Thủ kêu lên thất thanh.
“Khoan đã, đây… đây là… Phi Vũ Châm Pháp?”.
“Diệu Thủ trưởng lão đúng là hiểu sâu biết rộng”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Không… không thể nào, cậu còn trẻ như vậy… sao lại biết châm pháp cấp độ này chứ?”, Diệu Thủ ngạc nhiên nói.
“Diệu Thủ trưởng lão, đó là gì vậy?”, người ở bên cạnh hỏi.
Nhưng sắc mặt bà ta lạnh tanh, không nói lời nào.
Lâm Chính bước tới, khẽ đâm vào cổ tay của người phụ nữ đang nằm trên giường.
Phập!
Châm bạc đâm vào người.
Khoảnh khắc đó, phu nhân ở trên giường bỗng toàn thân run rẩy.
“Hả?”.
Tất cả mọi người đều mắt chữ A miệng chữ O.
“Có rồi! Có rồi!”.
“Chị dâu… động đậy rồi sao?”.
“Kỳ tích! Đúng là kỳ tích!”.
Các trưởng lão đều trở nên kích động.
Diệu Thủ trợn to hai mắt, không thốt nên lời.
Lâm Chính nhón chặt cây châm bạc, thân châm sáng loáng khẽ rung động. Anh không buông tay, mà truyền từng luồng khí vào cây châm.
Luồng khí này vô cùng mỏng manh, không thể cảm nhận được, nhưng vẫn men theo cây châm bạc rót vào người bà ta.
Một lát sau…
Phụt!
Lâm Chính rút mạnh cây châm bạc ra.
Nhưng anh cũng lùi lại hai bước, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.
“Thần y Lâm, chị dâu phu nhân sao rồi?”, các trưởng lão ở phía sau vội bước tới.
“Tôi đã nói rồi, tình hình rất tệ”.
Lâm Chính cầm cây châm bạc lên xem, chỉ thấy cả cây châm đã trở nên đen sì.
“Đây là độc trong người chị dâu phu nhân sao?”, Sở Túc dè dặt hỏi.
“Đúng vậy, tôi đã ép được nó ra rồi”.
Lâm Chính xoay người lại, mỉm cười nhìn Diệu Thủ: “Diệu Thủ trưởng lão, độc tố mà bà ép ra chắc cũng chính là loại này nhỉ?”.
Diệu Thủ biến sắc, há miệng ra nhưng không thốt nên lời.
“Diệu Thủ trưởng lão, đây có phải là độc trong người chị dâu phu nhân không?”, một trưởng lão mặt mũi phúc hậu ở bên cạnh không nhịn được hỏi.
Diệu Thủ hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
Đây là ngầm thừa nhận.
Tất cả xôn xao, cũng vô cùng kinh ngạc.
“Nói vậy là chúng ta đã hiểu lầm cậu Lâm rồi, cậu Lâm quả thực là một thần y trác tuyệt”, Huyết Nham trầm giọng nói, sau đó bước về phía Lâm Chính, ôm quyền nói: “Cậu Lâm, vừa rồi là chúng tôi hiểu lầm cậu, mong cậu đừng để bụng”.
“Không sao, chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi không để ý”, Lâm Chính mỉm cười đáp.
Huyết Nham thở phào: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, cậu Lâm quả nhiên có tấm lòng rộng mở”.
“Ông khách sáo rồi”, Lâm Chính mỉm cười, bỗng nói: “Bây giờ tôi đã khám xong, liệu tôi có thể rời đảo chưa?”.
Huyết Nham như ngừng thở.
“Rời đảo? Cậu Lâm, ý cậu là sao? Cậu… không chữa bệnh cho chị dâu sao?”.
“Tại sao tôi phải chữa bệnh cho chị dâu của các ông chứ?”, Lâm Chính bình thản cười đáp: “Ông mời tôi lên đảo hình như là muốn tôi chứng minh y thuật, tìm lý do để nhốt Huyết U U lại hay sao mà? Ông đâu có yêu cầu tôi chữa bệnh cho bà ấy?”.
Huyết Nham cuống lên, lại vội ôm quyền: “Vậy bây giờ tôi xin mời cậu Lâm chữa bệnh cho chị dâu”.
“Tôi… dựa vào đâu mà phải chữa cho bà ấy?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn Huyết Nham, hỏi.