Chương 755: Dừng tay!
Diên Nữ gào lên thảm thiết, sau đó giãy giụa đứng dậy, tông vào eo của Đào sư tỷ.
Đào sư tỷ không kịp đề phòng, bị đẩy lùi mấy bước.
Diên Nữ nắm bàn tay bị gãy xương hoàn toàn biến dạng của mình, chạy nhanh về phía đài cao.
“Đảo chủ! Cứu tôi!”, Diên Nữ lớn tiếng hét lên.
Giờ phút này, cô ta chỉ đành gửi gắm hi vọng lên đảo chủ.
Mặc dù đảo chủ vẫn nghiêng về Huyết Trường Phong, nhưng ông ta là chủ một đảo, nhìn thấy đệ tử của mình bị hại, nếu ông ta không đứng ra ngăn cản thì không phải là thất trách, mất uy phong hay sao?
Trước kia ông ta có thể giả vờ không nhìn thấy, bây giờ e là không thể như vậy nữa.
Trong lòng Diên Nữ tính toán như vậy.
Nhưng cô ta vừa đến gần đài cao đã bị đệ tử canh giữ bên cạnh đài cao ngăn lại.
“Đảo chủ, cứu tôi! Đảo chủ! Cứu tôi!”, Diên Nữ hét lên.
Đảo chủ khẽ ngẩng đầu lên, nhưng lại không nói gì.
Nhị trưởng lão đứng dậy, nhìn chằm chằm Diên Nữ, hỏi: “Chuyện gì thế?”.
Chuyện gì thế?
Những người này đứng bên quan sát Huyết Trường Phong từ đầu tới cuối mà còn không biết là chuyện gì?
Diên Nữ cảm thấy phẫn hận, nhưng cũng không thể nói, thế là cấp bách hô lên: “Đào sư tỷ muốn giết tôi, xin trưởng lão hãy cứu tôi, xin đảo chủ hãy cứu tôi!”.
Đám người Đào sư tỷ ở phía sau chạy tới đã sốt ruột.
“Đào Hồng, có chuyện đó không?”, Huyết Nham thản nhiên nhìn Đào sư tỷ, hỏi.
Đào sư tỷ định giải thích, nhưng Huyết Trường Phong ở phía sau lại đi tới.
“Nhị trưởng lão, cô ta nói dối, không phải Đào Hồng muốn giết Diên Nữ, mà là Diên Nữ kia không hoàn thành nhiệm vụ mà tông môn giao cho đúng thời gian, Đào Hồng uốn nắn cô ta, cô ta còn thẹn quá hóa giận, muốn hại Đào Hồng. Chúng tôi ngăn lại, cô ta còn lên tố cáo trước, chạy tới đây vu khống chúng tôi. Hi vọng Nhị trưởng lão có thể minh giám, đừng để oan uổng cho người tốt”.
Lời đó vừa nói ra, sắc mặt Huyết Nham sa sầm, quát lên với Diên Nữ: “Diên Nữ, có chuyện đó không?”.
“Nhị trưởng lão, không phải như vậy, tôi… tôi…”.
“Cô còn giảo biện, quỳ xuống cho tôi!”, Huyết Nham hoàn toàn không để Diên Nữ nói hết câu mà đã quát mắng.
Diên Nữ run lên, không tin nổi nhìn ông ta, bấy giờ mới bừng tỉnh, cũng hiểu ra mọi thứ.
Giải thích?
Còn giải thích cái gì?
Làm chủ?
Nếu những người này có thể làm chủ cho mình thì cần gì đợi đến khi sự việc phát triển đến mức này?
Nói cho cùng, cô ta không hề được đảo Vong Ưu coi trọng.
Nhất là khi đặt cô ta cùng với một thiên tài tuyệt thế…
Nếu mình là đảo chủ của đảo Vong Ưu, chắc là cũng sẽ lựa chọn Huyết Trường Phong.
Diên Nữ ngồi trên mặt đất vô cùng bất lực, cúi đầu không nói, mặt mày như tro tàn.
Đảo chủ chỉ tùy ý liếc nhìn cô ta, sau đó lại nhìn sang võ trường.
Đối với những người này, ông ta không quan tâm.
“Hừ, gieo gió gặt bão!”.
“Nếu đồng ý với Trường Phong sư huynh, cô ta đâu rơi vào kết cục ngày hôm nay?”.
“Đúng vậy, rõ ràng có con đường tốt để cô ta đi, thế mà lại không chịu, ha ha, đáng đời!”.
“Đồ đê tiện!”.
Mọi người chửi mắng, trong mắt ai cũng lộ ra vẻ khinh bỉ và chán ghét.
Diên Nữ hít sâu một hơi, biết nơi này đã không còn chỗ cho mình dung thân, chậm rãi nói bằng giọng khàn khàn: “Nếu trưởng lão không chịu làm chủ cho tôi, đảo chủ cũng không quan tâm, vậy Huyền Mi xin được rời khỏi đảo Vong Ưu, quay về Yên Kinh”.
“Diên Nữ, cô nói cái gì? Cô định phản bội rời khỏi tông môn?”, Huyết Nham lạnh lùng hỏi.
“Là sao? Chẳng lẽ tôi không có cả tư cách để rời khỏi tông môn hay sao?”, Diên Nữ không thể tin nổi, hỏi.
“Chỉ có tông môn trục xuất cô, không có chuyện cô tùy ý rời khỏi tông môn. Nếu không, cô xem đảo Vong Ưu của chúng tôi thành cái gì rồi? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi?”, một trưởng lão ở bên cạnh lạnh lùng nói.
Diên Nữ kinh ngạc.
“Thế nên, các ông áp bức tôi tới mức chết… mới cam tâm?”, cô ta lắp bắp.
“Đây không phải cô tự chuốc lấy hay sao? Nếu cô đồng ý với Trường Phong sư huynh thì đâu đến nỗi?”.
“Đúng vậy, đồ đê tiện ra vẻ thanh cao!”.
Người bên cạnh không kìm được nói.
Thậm chí cả Huyết U U cũng không nhịn được bĩu môi.
“Đảo chủ!”, Diên Nữ gào lên thảm thiết với đảo chủ đảo Vong Ưu.
Bây giờ cô ta chỉ mong đảo chủ có thể đại phát từ bi, nói vài câu công bằng.
Nhưng… đảo chủ đảo Vong Ưu lại nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh nói: “Diên Nữ, chỉ cần cô đi đến chỗ Trường Phong, dập đầu với nó, từ nay về sau, tông môn sẽ dốc hết sức đào tạo cô. Nhưng cô không chịu làm, vậy thì không thể trách ai được. Cô nên hiểu cho tôi, không phải tôi không giúp cô, mà là giữa cô và Trường Phong, tôi không thể lựa chọn cô được! Mặc dù cô là thiên tài, nhưng so với Trường Phong, cô còn thua kém rất nhiều…”.
“Nói cách khác… hôm nay tôi phải chết ở đây rồi…”, Diên Nữ cụp mắt xuống, nói.
“Cô thà chết cũng không chịu theo tôi?”, ánh mắt Huyết Trường Phong lạnh lùng, khẽ giọng nói.
“Huyết Trường Phong, ai ai cũng kính trọng anh, sợ anh, nhưng Lương Huyền Mi tôi không sợ. Đi theo anh? Nếu anh cưới hỏi đàng hoàng thì tôi còn cân nhắc, nhưng anh bắt tôi theo anh, anh có định cưới tôi không? Anh chỉ muốn chơi đùa tôi mà thôi, giống như đám đê tiện ở bên cạnh anh vậy. Lương Huyền Mi này đến đảo Vong Ưu là để học võ, chứ không phải để bị các người chơi đùa. Tôi thà chết cũng sẽ không giống như đám đê tiện bên cạnh anh! Các người muốn giết thì giết, muốn phế thì phế, sao phải nhiều lời như vậy?”.
Diên Nữ nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng coi thường cái chết.
“Khốn nạn!”.
“Cô thật to gan!”.
“Cô dám sỉ nhục sư tỷ chúng tôi?”.
Mọi người đều mắng chửi.
“Con nhỏ thối tha, cô đúng là không biết điều! Sư huynh, để tôi phế tay chân của cô ta, trói cô ta lên giường anh!”.
Trương Tử Tường chạy tới, nói với Huyết Trường Phong.
Mọi người đều nhìn về phía Huyết Trường Phong.
Huyết Trường Phong lặng lẽ quan sát Diên Nữ mấy giây, sau đó quay người đi, thản nhiên nói: “Vậy thì… đánh gãy tay chân đi!”.
“Vâng!”.
Trương Tử Tường nhếch khóe miệng, đi về phía Diên Nữ.
Các trưởng lão đều không nói gì.
Đảo chủ thậm chí còn không thèm nhìn một cái.
Đệ tử xung quanh đều tràn đầy ý cười giễu cợt.
Tiểu Thúy ở xa xa vốn muốn đi đến nói hai câu, nhưng bị người xung quanh kéo lại.
Diên Nữ là đại sư tỷ của ngoại đảo, thế nhưng lại là người không được lòng các đệ tử ngoại đảo nhất, lúc này sẽ không có ai giúp cô ta.
“Tôi liều mạng với các người!”.
Diên Nữ hét lên một tiếng, sau đó định đứng dậy xông về phía Trương Tử Tường, nhưng Đào sư tỷ ở bên cạnh lập tức giữ cô ta lại.
“Con ả đê tiện, còn dám làm loạn? Muốn chết à?”.
Đào sư tỷ túm lấy đầu tóc cô ta, đập xuống nền đất.
Cốp cốp!
Hai tiếng to rõ vang lên.
Đầu Diên Nữ bị đập chảy máu đầm đìa.
Cô ta hơi choáng váng, không còn sức lực, chỉ đành nằm trên đất ra sức thở dốc. Trong đôi mắt ấy tràn ngập sự u tối, dường như thế giới u ám này cũng như vậy.
Lúc này, cô ta thê thảm đến mức nào…
Trương Tử Tường đi tới bên cạnh Diên Nữ, nghĩ cũng không nghĩ đã đưa chân lên, định đạp lên cánh tay mảnh khảnh của cô ta.
Không ai ra tay.
Không ai ngăn cản.
Thậm chí ngay cả một ánh mắt thương hại cũng không có.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Dừng tay!”.