Chương 828: Tôi không có tư cách giục
Những lời của Thu Huyền Sinh khiến tất cả mọi người không khỏi sửng sốt.
Gọi cho người lấy số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ?
Bọn họ làm gì vậy?
Tự chui đầu vào lưới à?
Sao chuyện này có thể mang ra để nói như vậy chứ? Chẳng phải là không đánh tự khai sao?
Không ai có thể hiểu ý của Thu Huyền Sinh, bọn họ đều nhìn ông ta với ánh mắt nghi hoặc.
Hùng Mẫn Sinh lại càng cảm thấy không ổn.
Ông ta chắc chắn Lâm Chính không phải là đồ ngốc, Thu Huyền Sinh lại càng không phải.
Chắc chắn ông ta biết rõ hậu quả khi gọi người này đến.
Lẽ nào… Thu Huyền Sinh muốn đưa Chủ tịch Lâm vào tù?
Hùng Mẫn Sinh thầm kinh ngạc trong lòng.
“Ông Võ, ông thấy sao?”, Hùng Mẫn Sinh bất đắc dĩ, ngoảnh sang nhỏ giọng hỏi.
“Tôi không biết bọn họ định giở trò gì, nhưng chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng không thể rút lui được nữa, cứ xem bọn họ có mánh khóe gì đi!”, Võ Nhân trầm giọng đáp.
“Được!”.
Hùng Mẫn Sinh gật đầu, sau đó nói với bên kia: “Nếu luật sư Thu đã nói vậy thì ông hãy mau gọi điện thoại cho người kia đến đây đi”.
“Ông ấy có thể đến được hay không không phải do tôi quyết định, tôi phải gọi trước để hỏi, nếu ông ấy đồng ý đến thì chuyện này rất dễ giải quyết”, Thu Huyền Sinh đáp.
“Nếu ông ta đến thì đương nhiên là dễ giải quyết rồi, nhưng chuyện đến hay không đến không phải do ông ta quyết định, dù sao hành vi của ông ta và cậu Lâm cũng đã vi phạm pháp luật!”, Hùng Mẫn Sinh trầm giọng nói.
“Chuyện này vẫn chưa có kết luận, xin luật sư của nguyên cáo đừng tự ý đưa ra kết luận”, Thu Huyền Sinh bình thản nói, sau đó cầm điện thoại lên gọi đến một số.
Sau khi bên kia nghe máy, thái độ của Thu Huyền Sinh lập tức trở nên cung kính, ăn nói dạ thưa, thái độ cực kỳ khiêm nhường.
Chứng kiến cảnh này, đám người Phạm Lạc, Văn Lệ đều vô cùng nghi hoặc.
Những người đến dự phiên tòa cũng không hiểu gì.
“Ông ta đang gọi cho ai vậy?”.
“Không biết”.
“Chờ lát nữa người kia đến là biết ấy mà”.
Những tiếng bàn tán vang lên.
Nhưng sắc mặt Hùng Mẫn Sinh lại cực kỳ khó coi.
Ông ta vội vàng ngoảnh lại nói với Võ Nhân: “Ông Võ, chắc là có biến”.
“Ừ”, thái độ Võ Nhân cũng trở nên lúng túng: “Thu Huyền Sinh không chỉ là một trong ba đoàn luật sư Yên Kinh, mà nhà họ Thu còn có thực lực không tầm thường ở Yên Kinh, trước giờ chưa ai có thể khiến Thu Huyền Sinh cung kính như vậy. Thế nên chắc chắn người ở đầu bên kia điện thoại là một người cao quý bất phàm”.
“Ông Võ, nếu như có nhân vật máu mặt nào đó đến thật, thì chúng ta phải làm sao đây?”, Hùng Mẫn Sinh hỏi với vẻ kiêng dè.
“Sợ gì chứ? Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, cần gì phải sợ người kia? Đến thì cứ đến, hôm nay dù là ông trời phạm lỗi mà đứng ở đây, thì cũng phải bị trừng trị, không ai thoát được!”, Võ Nhân nói rất nghiêm túc.
Có câu nói này thì Hùng Mẫn Sinh yên tâm rồi.
Võ Nhân dù sao cũng là người đức cao vọng trọng trong giới luật sư, nếu ông ta đã nói vậy thì chắc chắn lát nữa sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Để xem Thu Huyền Sinh sẽ mời ai đến.
Thu Huyền Sinh đặt điện thoại xuống, mỉm cười nói: “Kính thưa quý tòa, người kia đang trên đường đến đây, bây giờ chúng ta chờ chứ?”.
“Có thể chờ”, thẩm phán Lưu trầm giọng đáp.
Đây không phải là chuyện nhỏ, hiển nhiên ông ta cũng rất coi trọng. Trước tiên không nói chuyện này có liên quan đến vụ án hay không, cho dù không liên quan thì đây cũng là vụ trốn thuế mấy trăm triệu tệ, hơn nữa liên quan đến tập đoàn Dương Hoa thì con số không chỉ dừng lại ở đó, dù là ai cũng không thể trơ mắt ra nhìn được.
“Được”, Thu Huyền Sinh gật đầu, rồi im lặng.
Sắc mặt Hùng Mẫn Sinh cũng trở nên âm trầm.
“Luật sư Hùng, bây giờ là sao đây? Sao vẫn chưa có kết quả xử án? Tên họ Lâm kia định giải quyết thế nào? Luật sư Hùng! Luật sư Hùng!”, Phạm Lạc vội hỏi.
“Sao nào? Cậu còn muốn dựa vào hợp đồng kia để đập chết Chủ tịch Lâm sao? Nằm mơ đi! Nếu thắng vụ kiện này, cậu ta cùng lắm là phải bồi thường chút đỉnh! Nếu muốn đưa cậu ta vào tù thì phải dựa vào cái này! Lẽ nào cậu chỉ muốn chút tiền bồi thường của Chủ tịch Lâm thôi sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu chỉ như vậy thì cậu không thể dùng được số tiền này. Với địa vị và tài sản của Chủ tịch Lâm và Dương Hoa ở trong nước, cậu nghĩ các cậu có thể được yên thân sao?”, luật sư Hùng lạnh lùng nói.
Phạm Lạc sửng sốt, lập tức hoảng lên nói: “Vậy… vậy hãy làm theo lời ông nói, đưa anh ta vào tù, nhất định phải đưa anh ta vào tù!”.
Phạm Lạc không biết gì, còn luật sư Hùng cũng có tính toán của riêng mình.
Phạm Lạc không hề biết, vụ kiện này đã không chỉ là tranh giành lợi ích giữa anh ta và Lâm Chính, mà còn là trận chiến giữa luật sư Hùng với ba đoàn luật sư Yên Kinh.
Nếu ông ta có thể thắng vụ kiện này, thì chính là luật sư số một Hoa Quốc.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ danh tiếng như cồn, tiền bạc cuồn cuộn, muốn gì có nấy.
Hùng Mẫn Sinh ông ta cũng sẽ bước lên tận trời.
Luật sư Hùng hít sâu một hơi, ánh mắt đầy nóng bỏng, bàn tay bất giác siết chặt.
Đây là cơ hội tuyệt vời để đổi đời!
Nhưng lúc này, Thành Chính lại không ngồi yên được nữa.
“Kính thưa quý tòa, liệu có thể tuyên án bị cáo chắc chắn có hành vi lừa đảo chúng tôi chưa? Chúng tôi yêu cầu nhận được bồi thường xứng đáng!”, Thành Chính lớn tiếng nói.
“Đúng, chúng tôi muốn nhận được bồi thường xứng đáng!”.
“Chúng tôi muốn được bồi thường!”.
Những nhân chứng được Phạm Lạc kéo tới cũng đồng thanh hô lên.
Hiển nhiên, bọn họ nghe thấy một tỷ tệ trong tay Phạm Lạc thì đã không ngồi yên được nữa.
“Yên lặng! Yên lặng!”.
Thẩm phán Lưu lại giơ chiếc búa gỗ lên.
Sắc mặt Phạm Lạc cũng vô cùng khó coi.
Anh ta không muốn cứ thế đánh mất một tỷ tệ trong tay.
Nhưng hiện giờ anh ta không còn cách nào khác.
Hùng Mẫn Sinh đã không nghĩ gì đến vụ án này nữa, đương nhiên cũng sẽ không tranh cãi vì nó.
Bất đắc dĩ, Phạm Lạc chỉ có thể từ nỏ.
Thẩm phán Lưu lập tức làm theo trình tự, tuyên đọc phán quyết.
Bởi vì Lâm Chính cũng thừa nhận một tỷ tệ kia để Phạm Lạc giao cho người của đoàn làm phim, nên anh không có bất cứ dị nghị gì.
Phạm Lạc ủ rũ chán chường, sắc mặt trắng bệch.
“Bảo anh rút đơn thì anh không rút, bây giờ thì hay rồi, một tỷ tệ thế là đi tong”, Văn Lệ vừa khóc vừa nói ở bên cạnh.
Phạm Lạc nghiến răng, hậm hực trừng mắt nhìn Lâm Chính: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ đòi lại gấp bội!”.
Thẩm phán Lưu vừa đọc xong kết quả, đám người Thành Chính liền mừng rỡ như điên, khua tay múa chân.
Như vậy tính ra, mỗi người bọn họ nhận được ít nhất mấy triệu tệ.
Đây là một khoản tiền lớn.
Phạm Lạc cũng được chia một phần, nhưng sắc mặt anh ta vẫn không vui nổi, hàm răng nghiến đến mức muốn vỡ nát.
“Luật sư Hùng!”, Phạm Lạc tức giận nhìn ông ta.
Đương nhiên Hùng Mẫn Sinh hiểu tâm trạng lúc này của Phạm Lạc, liền lên tiếng: “Kính thưa quý tòa, chúng ta đã chờ gần nửa tiếng rồi, tại sao người mà bị cáo gọi vẫn chưa đến?”.
Thẩm phán Lưu nhìn về phía Thu Huyền Sinh.
“Chờ thêm đi”, Thu Huyền Sinh lắc đầu nói.
“Ông không thể gọi điện thoại giục sao? Bao nhiêu người đang chờ thế này!”, Hùng Mẫn Sinh lạnh lùng nói.
“Không thể giục được!”, Thu Huyền Sinh gần như lập tức đáp lại.
“Tại sao?”.
“Không có tại sao, chỉ là không thể giục, hay nói cách khác, tôi không có tư cách giục”, Thu Huyền Sinh lại nói.