Chương 859: Thằng hề
Sợ các khán giả không hiểu gì về Đông y, một số kênh tivi chính còn mời các chuyên gia đến giảng giải.
Ví dụ như thông tấn xã của thời báo nước Mễ đã mời bác sĩ của y quán Đông y nổi tiếng nhất phố người Hoa Kim Sơn.
Bác sĩ Đông y này khoảng 40 tuổi, tên là Hạnh Thủ Tùng. Anh ta hành nghề y ở phố người Hoa Kim Sơn từ năm 25 tuổi, mở y quán được gần 20 năm, cũng coi như có chút danh tiếng ở khu vực Kim Sơn, mặc dù những người đến chỗ anh ta khám bệnh hầu hết là người Hoa, còn đại đa số người Mễ vẫn không thể chấp nhận Đông y.
“Anh Hạnh, anh có thể giảng giải cho chúng tôi nghe, tại sao anh Lâm này lại phải cắm đầy châm bạc trên người công chúa Margarita không? Như vậy liệu có tàn nhẫn quá không?”, phóng viên của thời báo cầm micro hỏi.
“Thực ra mọi người đã hiểu lầm rồi, bác sĩ Lâm là đang châm cứu cho công chúa Margarita. Loại châm bạc mà cậu ấy dùng cực kỳ mảnh nhỏ và mềm mại, nó khác hoàn toàn loại kim tiêm mà chúng ta dùng hàng ngày. Đâm nó vào cơ thể thì chỉ cảm thấy ngứa, chứ thực ra không hề đau”.
Có lời giải thích của Hạnh Thủ Tùng, những người đang ù ù cạc cạc cũng coi như hiểu ra.
Nhưng chỉ dựa vào châm bạc mà có thể chữa được bệnh, ít nhiều cũng có chút thần kỳ.
Cũng may Lâm Chính cũng không định dùng mỗi châm cứu để chữa bệnh cho công chúa Margarita.
Châm cứu xong, anh lấy một chiếc nồi đất sét, cho các loại thuốc đã chuẩn bị trước đó vào trong để sắc.
Một lát sau, anh liền ngồi ở bên cạnh sắc thuốc.
Lần sắc thuốc này mất hai tiếng.
Trong ống kính truyền hình trực tiếp, Lâm Chính cầm chiếc quạt giấy tự chế, không ngừng quạt lửa, lúc dừng lúc quạt. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, không còn hành động nào khác.
Lần này thì tất cả các khán giả trên toàn thế giới đều ngáp ngắn ngáp dài.
“Phối hợp với thuốc Đông y để chữa trị cũng là điều rất cần thiết, hơn nữa thuốc Đông y phải sắc xong uống luôn. Không thể không nói, kĩ thuật sắc thuốc của thần y Lâm đã đạt đến mức thành thạo nhuần nhuyễn”.
Hạnh Thủ Tùng mỉm cười giải thích.
Anh ta chỉ nói được mấy câu liền phát hiện mình không biết nên giải thích tiếp kiểu gì nữa.
Bởi vì sắc thuốc chẳng có gì để giải thích cả.
Nói những từ chuyên ngành quá thâm sâu cũng chưa chắc có người hiểu.
Một số người sau khi nhìn chằm chằm màn hình được một tiếng, cảm thấy quá vô vị, liền đổi kênh khác.
Trong phòng cũng phảng phất một mùi thuốc gay mũi, những người có mặt sao có thể chịu nổi mùi này? Ai nấy đều bịt mũi nhăn mày.
Nhưng không ai nói gì.
Chỉ có Ramon là bước ra khỏi đám người.
“Cậu Lâm, cậu cứ để mặc người bệnh nằm đó mà không quan tâm sao?”, Ramon trầm giọng nói.
“Ramon?”, Anna ngạc nhiên.
“Ồ, hội trưởng Ramon cũng đến đấy à?”, Lâm Chính ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên cười nói.
“Tôi đến đây từ đầu, nhưng biết khi bác sĩ chữa bệnh thì tối kị là có người làm phiền, nên mới không lên tiếng”, Ramon hừ một tiếng.
“Vậy tại sao anh lại làm phiền tôi vào lúc này?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.
“Bởi vì bây giờ cậu đang lấy tính mạng của bệnh nhân ra để trêu đùa! Tôi phải chỉnh đốn ngay hành vi của cậu!”, Ramon nghiêm giọng quát.
Lời nói của Ramon khiến các phóng viên tin tức đang có mặt đều trở nên hưng phấn, ai nấy chĩa ống kính về phía anh ta.
Những người chuẩn bị đổi kênh cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ramon.
Xem ra cuối cùng vở kịch cũng bắt đầu rồi.
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Đầu tiên, tôi không hề lấy tính mạng của công chúa Margarita ra để đùa. Khi tôi chữa bệnh cứu người tuyệt đối sẽ không coi thường tính mạng của bất cứ bệnh nhân nào. Thứ hai, nếu tôi không ra tay, thì chắc là công chúa đã bị Hiệp hội Y tế các ông chữa cho mất mạng rồi, đúng chứ?”.
“Ồ!”.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền trở nên xôn xao.
Mọi người trên toàn thế giới đều kinh ngạc.
“Hiệp hội Y tế suýt nữa khiến công chúa Margarita mất mạng sao?”.
“Trời ơi, người của Hiệp hội Y tế trước giờ chưa từng công bố tin này ra ngoài!”.
“Đây là sự thật sao?”.
“Chúa ơi, đúng là không thể tin được!”.
Tất cả mọi người đều nhìn Ramon với ánh mắt kinh ngạc, đám phóng viên nhanh chóng nắm lấy cơ hội, vội vàng bước tới đặt câu hỏi.
“Nói dối! Nói dối! Cậu đang bôi nhọ! Đây là lời bôi nhọ lớn nhất thế kỷ này!”, Ramon cuống đến nỗi giậm chân bình bịch, không ngừng kêu lên.
“Bây giờ tôi không có thời gian tranh luận với anh. Ramon, hoàng tử Birken đang ở đây, người của Hiệp hội Y tế cũng đang ở đây, chúng ta có thể đối chất trực tiếp. Lúc các anh đưa công chúa Margarita đến chỗ tôi tình hình cô ấy thế nào, các anh đều biết rõ, tôi không thể vu oan cho anh được. Với tình trạng trước đó thì công chúa Margarita sẽ không thể gắng gượng qua 6 giờ, nhưng bây giờ đã sắp 9 giờ, anh đến sờ mạch của cô ấy đi. Cô ấy vẫn còn sống, như vậy còn chưa đủ chứng minh mọi chuyện sao?”, Lâm Chính vừa sắc thuốc vừa nói.
Ramon nghe thấy thế, sắc mặt vô cùng khó coi. Anh ta đanh mắt lại, lạnh lùng đáp: “Tuy trước đó bệnh tình của công chúa Margarita quả thực rất tồi tệ, nhưng không có nghĩa là chúng tôi đã bó tay hết cách!”.
“Vậy hay là bây giờ để Hiệp hội Y tế các anh chữa nhé?”, Lâm Chính cười nói.
“Cậu… bây giờ thì chúng tôi chữa trị kiểu gì? Ai mà biết được cậu đã làm gì công chúa Margarita, liệu có dẫn đến biến đổi bệnh lý gì không, chúng tôi không thể đoán trước được. Cậu đã khiến bệnh tình của công chúa trở nên tồi tệ hơn”, Ramon cắn răng, cố gắng giải thích.
“Vậy là hiện giờ các anh không thể chữa khỏi cho công chúa Margarita đúng không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Việc này…”, Ramon chần chừ.
Nhưng không chờ anh ta lên tiếng, Lâm Chính bỗng nhiên bật cười: “Thế này đi, chúng ta hãy đánh cược!”.