Chương 867: Anh rảnh không?
Lâm Chính đã lên chuyến bay đến Giang Thành.
Tuy nhiên, ngay khi anh vừa xuống máy bay, Anna đã gọi điện tới.
“Anna, sao vậy? Có gặp phải phiền phức gì không?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Thầy à, đúng là tôi đang gặp phải một chuyện phiền phức”, Anna thở dài, thấp giọng nói nhỏ: “Vừa rồi người phụ trách bên chính phủ nước Mễ gọi điện cho tôi”.
“Ồ?”
Lâm Chính híp mắt: “Ông ta nói gì?”
“Ông ta yêu cầu tôi ở lại nước Mễ, hơn nữa hy vọng tôi có thể cung cấp đủ thuốc chữa cho người bệnh bị viêm mũi và bệnh nhồi máu não trong nước”, Anna thở dài nói.
“Hình như đây không phải là chuyện mà người phụ trách bên phía chính phủ có thể quyết định nhỉ?” Lâm Chính nói.
“Nên tôi rất khó xử, phía chính phủ nói rằng nếu tôi không làm điều này, họ sẽ hạn chế tôi rời khỏi nước Mễ, nói cách khác nếu tôi không cung cấp đủ thuốc chữa bệnh cho họ, tôi sẽ không thể đi nước Y…”, Anna chua xót nói.
“Vậy thì không đi nữa”, Lâm Chính cười nói.
“Thầy, ý của thầy là…?”
“Điều tôi không thích nhất chính là bị người khác uy hiếp, bọn họ càng uy hiếp tôi, tôi càng không làm, tính tình tôi rất kỳ quái, bọn họ không cho cô đi thì cô không đi là được!” Lâm Chính nói.
Anna gật đầu: “Nếu thầy dự định như vậy thì Anna nhất định sẽ dùng toàn lực phối hợp với thầy”.
“Trong khoảng thời gian này, cô cứ ở nhà đọc sách đi, bảo với người phụ trách đó hãy đích thân tới nói chuyện với tôi!”
“Vâng ạ, à thầy ơi, thầy có thể cung cấp cho tôi một ít thuốc đặc trị của thầy được không?”, Anna dè dặt nói.
“Cô muốn à?”
“Rất nhiều người thân và bạn bè của tôi vẫn cần loại thuốc này để duy trì cuộc sống của họ, bây giờ tất cả các loại thuốc đặc trị trong nước đều đã bán hết, bọn họ không mua được thuốc, nên… họ tìm đến tôi”, Anna hơi khó xử nói.
“Vậy à… Được, tôi sẽ bảo Mã Hải chuẩn bị cho cô mười hộp thuốc, đưa đến nhà cô trước, ngoài ra, hãy thay mặt tôi chuyển tin tức tới các bệnh nhân trong nước Mễ”.
“Tin gì ạ?” Anna vội vàng hỏi.
“Nếu muốn trị liệu, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Hoa Quốc, nơi này có đầy đủ thuốc men, có liệu trình trị liệu hoàn chỉnh, tôi sẽ đối xử với bệnh nhân đến từ mọi nơi đều như nhau!” Lâm Chính cười nói.
Anna nghe xong, chợt bừng tỉnh, hô hấp của cô ta trở nên gấp gáp.
“Thầy muốn tạo áp lực cho chính phủ sao?”, cô ta thận trọng hỏi.
“Phía chính phủ của các cô như thế nào thì không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ không hài lòng với thái độ của phía chính phủ đối với tôi và Đông y! Nếu bọn họ đã không tin Đông y thì tại sao tôi phải cung cấp những loại thuốc đặc trị do Đông y nghiên cứu cho bọn họ?”
“À… cũng đúng…”
Anna bất lực thở dài.
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Không… Không…”
“Nếu có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi”.
Lâm Chính nói xong thì cúp điện thoại luôn.
Sau khi xuống máy bay, Mã Hải đích thân đến đón anh.
Trên xe.
“Gần đây công ty ổn không?”, Lâm Chính hỏi.
“Rất tốt, bởi vì sự kiện phát sóng trực kiếp của Chủ tịch Lâm, mà thị trường chứng khoán của chúng ta chỉ trong một đêm đã tăng lên rất nhiều, hơn nữa còn có xu hướng tăng lên, không chỉ vậy, rất nhiều công ty trong nước cũng có hứng thú muốn hợp tác với chúng ta, chúng ta có thể nhân cơ hội này để triển khai một số cứ điểm chiến lược quan trọng, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho công ty trong việc phát triển các ngành khác trong tương lai”, Mã Hải cười nói.
“Vậy thì tốt!” Lâm Chính gật đầu.
Sau khi trở lại Dương Hoa, Lâm Chính xử lý những công việc chất đống mấy ngày nay, đồng thời nhân tiện ghé qua chỗ Tô Nhu một chuyến.
Tô Nhu vẫn đang say mê với công việc, không quan tâm đến những thứ khác, tất nhiên, sau khi trải qua sự cố trước đó, thái độ của cô ấy đối với Lâm Chính đã trở lại như trước.
Lâm Chính cũng không quá để ý, dù sao tình cảm của hai người đã phai nhạt đi không ít.
Chỉ là không biết tại sao Tô Nhu vẫn không chịu ly hôn với anh.
Chẳng lẽ chỉ là bởi vì lời trăn trối lúc sắp mất của ông cụ Lâm sao?
“Gần đây anh bận gì vậy? Em đến y quán của Lạc Thiên tìm anh mấy lần mà không gặp, em gọi điện cho anh cũng hiển thị máy bận, xảy ra chuyện gì sao?”, trong công ty Duyệt Nhan, Tô Nhu vừa nói vừa sửa sang lại tài liệu trên bàn.
“À, Lạc Thiên muốn anh đến các tỉnh khác để mua một số dược liệu, đi đến một ngôi làng nhỏ dân cư thưa thớt, có lẽ là không có tín hiệu, anh đến lấy vài bộ quần áo, sau đó anh sẽ đi”, Lâm Chính đáp lời.
“Ồ…”, Tô Nhu hơi ngẩng đầu, liếc nhìn anh, thấp giọng nói: “Bên y quán rất bận sao?”
“Cũng tạm”.
“Vậy à?… Em cảm thấy gần đây hình như anh đang trốn tránh em”, Tô Nhu hơi do dự, đột nhiên nói.
“Có vậy sao?”, Lâm Chính hơi kinh ngạc nhìn cô.
“Sắp tới anh có rảnh không?”, Tô Nhu nhìn thẳng vào mắt anh hỏi.
“Sao vậy?”
“Em muốn anh đi Hạ Kinh với em!”
“Tới đó làm gì?”
“Em phải bàn một dự án ở đấy, nếu anh rảnh thì đi cùng em một chuyến”, Tô Nhu cúi đầu nhìn tài liệu nói.
Lâm Chính vô cùng khó hiểu, không biết Tô Nhu có ý gì.
Nhưng cô đã nói như vậy, anh cũng không biết nên từ chối thế nào.
“Đi khoảng mấy ngày?”
"Hai ngày”.
“À…”
“Nếu anh có việc bận, thì… thôi vậy…”, Tô Nhu hơi nghiêng đầu, vẻ mặt hơi buồn bã.
“Cũng không có việc gì… Không sao, anh cũng chưa từng đi Hạ Kinh, coi như đi công tác”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy thì cứ quyết định thế nhé, lát nữa em sẽ bảo thư ký đặt hai vé máy bay”.
“Ừ”.
Sau khi đưa ra quyết định, Lâm Chính chỉ đành quay về thu dọn hành lý của mình.
Khoảng chín giờ sáng hôm sau, ô tô của Tô Nhu lái đến trước cửa y quán của Lạc Thiên.
“Ôi, anh muốn đi đâu vậy?” Lạc Thiên cười hỏi.
“Tôi đi công tác với cô ấy, hai ngày nữa về”, Lâm Chính bất đắc dĩ nói.
“Nhưng anh đã đủ bận rồi mà”, Lạc Thiên cười khổ.
Lạc Thiên đã xem tất cả buổi phát sóng trực tiếp, cô ấy cũng biết những hành động kinh người của Lâm Chính ở nước Mễ.
Anh vừa mới về nước, lại phải đi công tác, đúng là không được nghỉ ngơi chút nào.
“Tiểu Thiên, chúng tôi đi đây!” Tô Nhu ngồi ở ghế phụ vẫy tay, sau khi Lâm Chính lên xe, thư ký lái xe đến sân bay.
Trên đường không ai nói gì.
Bọn họ đến sân bay Hạ Kinh lúc hai giờ chiều.
Sau khi xuống máy bay, Tô Nhu đi trên đôi giày cao gót bước nhanh ra ngoài sân bay.
Vừa đi cô vừa nhìn điện thoại, có vẻ đang rất vội.
Tiếng giày cao gót của cô giẫm xuống đất nghe rất vui tai.
Những người đi ngang qua đều nghiêng đầu liếc nhìn cô, tất cả đều bị dáng người xinh đẹp của Tô Nhu thu hút sự chú ý.
So với Lâm Chính, anh có vẻ khá bình thường, ăn mặc không mấy nổi bật, mặc dù anh cũng được coi là đẹp trai, nhưng so với Tô Nhu thì dù thế nào cũng không cảm thấy xứng đôi.
Bọn họ vừa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom đỗ ở cổng sân bay, một người đàn ông rất đẹp trai cao một mét tám lăm, đeo kính râm đang đứng cạnh chiếc Phantom. Nhìn thấy Tô Nhu đi ra, người đàn ông đó ngay lập tức nở nụ cười, bước nhanh đến nghênh đón.
“Xin chào, Chủ tịch Tô!”, người đàn ông đó đưa tay ra, mỉm cười nói.