Chương 878: Anh nên thanh toán rồi đấy
“Cậu chủ của các anh là ai?” Lâm Chính tò mò hỏi.
“Đừng hỏi nhiều nữa, đến nơi anh sẽ biết!” người đàn ông kia thẳng thắn nói.
Một đám người vây quanh Lâm Chính, nếu anh không đi cũng sẽ bị người ta cưỡng ép kéo đi.
Lâm Chính khẽ nhíu mày, sau đó gật đầu.
“Được, nếu cậu chủ của các anh đã nhiệt tình như vậy thì tôi đi xem thử là ai”.
Nói xong, Lâm Chính cùng đám người này lên một chiếc xe màu đen.
Xe chạy qua ba con phố, đến một tiệm trà sang trọng,
Đám người kia đẩy Lâm Chính đến một chiếc bàn trong cùng ở đại sảnh.
Có không ít người ngồi quanh bàn.
Là đám người Chu Quý đã mời Lâm Chính uống rượu tối qua.
Hình như bọn họ đang ăn sáng, chỉ là đồ ăn trên bàn đều là đồ ăn lỏng, sắc mặt của mọi người cũng không tốt lắm.
Hiển nhiên tối qua bọn họ đã nôn rất nhiều.
Chu Quý lạnh lùng nhìn Lâm Chính, đôi mắt nhỏ kia tựa như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Cậu chủ, dẫn người tới rồi”, người đàn ông kia nói với Chu Quý.
“Ừ, đóng cửa lại, tạm ngừng kinh doanh!” Chu Quý nói với vẻ mặt vô cảm.
“Rõ thưa cậu chủ!”
Dứt lời, người đàn ông thông báo cho phục vụ đuổi hết khách đi rồi đóng cửa lại.
“Chào buổi sáng cậu chủ Chu, tôi còn tưởng cậu Trung tìm tôi cơ! Anh tìm tôi có việc gì vậy? Muốn mời tôi ăn sáng sao?” Lâm Chính cũng không khách khí, ngồi xuống cầm quẩy trên bàn lên, vừa ăn vừa hỏi.
“Cậu Trung bận rộn như vậy, làm gì có thời gian để ý đến nhân vật bé nhỏ như anh chứ! Anh muốn ăn thì thì gọi, tiệm trà này là do tôi mở, hôm nay tôi bao, anh ăn bao nhiêu cũng được, không cần khách khí!” Chu Quý nói.
“Ồ? Thật sao? Vậy tôi không khách khí nữa!” Lâm Chính cười nói.
“Khách khí gì chứ! Đây là bữa ăn cuối cùng của anh, anh ăn thêm nhiều một chút!”, cô gái bên cạnh tên Tiểu Yến nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bữa ăn cuối cùng ư?” Lâm Chính ngạc nhiên nhìn Tiểu Yến: “Ý gì vậy?”
“Tên nhãi, mày còn giả vờ sao? Nếu không phải trò mèo tối qua của mày thì tại sao chúng tôi lại phải đi bệnh viện chứ?” người đàn ông đeo kính đập bàn, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Chính.
“Trò mèo? Này người anh em, tôi không chơi trò mèo gì cả! Tối qua là các người muốn uống cùng tôi, chuyện này không thể trách tôi được! Hơn nữa tôi còn giúp các người gọi xe cứu thương, nếu không có tôi thì có lẽ bây giờ các người đã nằm trong phòng bệnh nặng không rõ sống chết rồi! Các người không uống thắng tôi còn trách tôi sao?” Lâm Chính lập tức phản bác.
“Mày…”
“Đúng là ức hiếp người quá đáng!”
“Tên nhãi, mày kiêu ngạo quá rồi đấy!”
Đám người kích động, đứng bật dậy, định tấn công Lâm Chính.
“Mọi người bình tĩnh đã!”
Lúc này, Chu Quý mới chậm rãi nói.
Mọi người ngồi xuống nhưng trong mắt vẫn bừng bừng lửa giận.
“Anh Lâm, nói thẳng nhé, hôm qua gọi anh đến uống rượu là ý của cậu Trung!” Chu Quý nhấp một hớp trà.
“Tôi biết”.
“Anh biết ư? Xem ra anh không ngốc! Vậy chắc anh cũng biết mục đích chúng tôi chuốc rượu anh là để anh không quấy rầy cuộc hẹn của vợ anh với cậu Trung! Nhưng sao anh lại không biết điều vậy chứ? Anh không thể giả say sao? À, anh không những không say mà ngược lại còn đưa chúng tôi vào bệnh viện. Anh có biết sáng sớm nay chúng tôi đã bị cậu Trung gọi điện mắng cho một trận không, thật mất mặt!” Chu Quý lạnh lùng nói.
“Làm gì nghiêm trọng đến mức đấy? Chẳng phải chỉ là uống rượu thôi sao?”
Lâm Chính nhún vai.
“Uống rượu? Đồ ngu, đối với anh thì là uống rượu, nhưng đối với chúng tôi, đó là công việc, nếu chúng tôi làm không tốt, khiến cậu Trung mất vui thì chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn! Doanh nghiệp nhà chúng tôi đều hợp tác với Tập đoàn Trung Thập, hơn nữa đều phải dựa vào Tập đoàn Trung Thập để kiếm ăn. Vì anh mà cậu Trung đã cưỡng ép cắt đứt tất cả các dự án hợp tác với chúng tôi. Mỗi người chúng tôi đều đã tổn hại hàng trăm triệu, anh biết không hả?” Chu Quý nói.
“Vậy các người muốn tôi thế nào đây?” Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là phải làm cho cậu Trung vui vẻ, nghe nói tối qua anh đã chơi một bản nhạc rất hay, thậm chí còn khiến Harry tức giận rời đi. Bây giờ tôi sẽ chặt hai tay anh trước, cậu Trung nhìn thấy tay anh chắc chắn sẽ rất vui, chắc anh không có ý kiến gì đâu nhỉ?” Chu Quý bình tĩnh nói, người bên cạnh lập tức đưa một con dao tới.
Mặt Lâm Chính không biểu cảm gì.
“Anh đừng sợ, yên tâm đi, tôi sẽ bồi thường tiền cho anh. Nhưng hôm nay, anh nhất định sẽ mất đôi tay này”.
Dứt lời, Chu Quý cầm dao đứng lên.
Hai người áo đen bên cạnh lập tức giữ vai Lâm Chính, dùng sức ấn mạnh tay anh lên mặt bàn.
Đám người xung quanh vui vẻ xem trò vui.
Lâm Chính khẽ nhíu mày.
“Ăn no chưa?”
Chu Quý cười nhìn Lâm Chính.
“Cũng no rồi!” Lâm Chính gật đầu.
“Vậy thì, anh nên thanh toán rồi đấy!”
Chu Quý trầm giọng nói, sau đó giơ dao lên chém vào cổ tay Lâm Chính.