Chương 886: Anh ta là cái thá gì!
“Anh đủ tư cách trở thành đối thủ của tôi không?”, Trung Hồng hừ giọng, nói bằng vẻ vô cảm. Anh ta cảm thấy Lâm Chính từ đầu đến cuối chẳng hề có vẻ uy nghiêm chút nào. Chẳng qua anh có chút máu liều mà thôi.
Lâm Chính không hề lên tiếng. Thế nhưng anh đã siết chặt nắm đấm. Dù anh thực sự không muốn thể hiện thực lực của mình trước mặt Tô Nhu. Bởi vì anh không muốn để Tô Nhu bị cuốn vào kế hoạch báo thù của mình.
Anh chỉ muốn trở thành một Lâm Chính bình thường, sau đó ly hôn để cô không bị liên đới bất cứ chuyện gì. Như vậy thì sau này khi cô tái hôn cũng sẽ có cuộc sống bình yên. Nhưng có vẻ như anh phải phá vỡ mọi chuyện.
“Trung Hồng, anh ức hiếp người quá đáng rồi đấy”, Tô Nhu tức giận nói.
“Tôi đã từng cho mọi người cơ hội rồi”, Trung Hồng nhún vai, phất tay.
“Ra tay!”, người bên cạnh kêu lên. Một đám người mặc đồ đen lập tức lao về phía Lâm Chính, những cú đấm dội thẳng lên người anh. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì một tiếng hét vang lên.
“Dừng tay!”
Đám đông giật mình.Trung Hồng cũng chau mày và đứng ngây ra. Một chiếc xen Bently cùng với 7,8 chiếc xe khác đang điên cuồng lao về phía này. Trên xe Bently, ở vị trí tay lái phụ là một người đàn ông trung niên đang thò đầu ra ngoài cửa sổ và gào lên: “Dừng tay hết cho tôi”.
“Chú Nam!”, đám đông thất kinh.
“Sao ông ta lại tới đây chứ?”, Trung Hồng cảm thấy hơi bất ngờ.
Mấy người chú Nam đồng loạt bước xuống xe, vây lấy Trung Hồng. Rõ ràng là phía họ chuẩn bị khá kỹ lưỡng. Có tầm hơn 30 người cả thảy. Nhìn khí thế hừng hực của họ, mấy người Trung Hồng bỗng cảm thấy căng thẳng.
“Nam Hàn, ông làm gì vậy?”, Trung Hồng tức giận quát.
“Cậu Trung! Nể mặt tôi, đừng làm khó cô Tô và cậu Lâm nữa! Để họ đi đi!”, Hàn Nam đanh mặt, nhìn chăm chăm Trung Hồng.
“Hàn Nam, chuyện này hình như không liên quan gì tới ông mà? Lẽ nào ônh định xen vào?”, Trung Hồng chau mày.
“Cậu Lâm và cô Tô Như là bạn của tôi. Cậu làm khó bọn họ, còn nói là không liên quan gì tới tôi sao?”, Hàn Nam hừ giọng.
“Vậy à?”, Trung Hồng tỏ ra khó chịu: “Vậy tức là ông cố tình tới là nhằm vào tôi à?”
“Cậu không làm khó bạn tôi thì đương nhiên tôi sẽ không làm khó cậu. Trung Hồng, nói về vai vế thì dù bố cậu có đứng đây cũng phải nể tôi vài phần. Lẽ nào hôm nay cậu định qua mặt tôi?", Nam Hàn trầm giọng, thái độ vô cùng kiên quyết.
Trung Hồng tối mặt nhưng ngay lập tức lắc đầu: “Mặc dù ông dẫn theo nhiều người hơn tôi nhưng mà…Nam Hàn, tôi khẳng định người của ông không dám ra tay đâu. Đây là Hạ Kinh, là địa bàn của nhà họ Trung. Ông gây sự trên đất nhà họ Trung, ông ra tay với tôi thì đương nhiên là không có đường lui đâu. Hậu quả như thế nào chắc ông rõ”.
Dứt lời, Nam Hàn tái mặt. Đúng là như vậy. Uy lực của nhà họ Trung ở Hạ Kinh vô cùng khủng khiếp, ít nhất từ sắc mặt của Nam Hàn có thể nhận ra.
Nhưng nếu không thể cứu vãn được những hợp đồng hợp tác với tập đoàn Dương Hoa thì sau này Nam Hàn cũng khó sống. Ông ta do dự, cảm thấy âu sầu. Cả hai bên đều không nên gây tội, đương nhiên là ông ta đang cân nhắc được mất.
Đúng lúc này, có thêm một chiếc xe nữa lái tới đỗ ngay trước mặt Trung Hồng. Trung Hồng liếc nhìn biển xe, rồi nhìn về phía tay lái và kêu lên: “Chu mập! Sao anh lại tới đây!”
Hóa ra xe đó là của Chu Quý.
Chu Quý vội vàng bước xuống xe, lật đật chen vào giữa đám đông, cúi gập người trước mặt Lâm Chính: “Anh Lâm, trước đó đều là do tôi sai, xin anh…tha thứ cho tôi…”
Cảnh tượng đó khiến Trung Hồng hóa đá. Nam Hàn thì không ngạc nhiên cho lắm. Ông ta tin Chu Vấn là người thông minh. Cũng là người cẩn trọng. Chu Quý như vậy chắc chắn là do Chu Vấn ép. Tô Nhu vô cùng kinh ngạc. Cô nhìn Chu Quý với vẻ khó hiểu.
“Mọi người…chuyện gì vậy?”, Tô Nhu lắp bắp hỏi.
Chuyện ở quán trà, Lâm Chính cũng không hề kể cho Tô Nhu biết.
“Anh cũng không rõ lắm”, Lâm Chính lắc đầu, sau đó nói với Chu Quý: “Anh Chu, anh làm gì vậy? Tự dưng lại xin lỗi tôi?”
“Anh Lâm, tôi tới xin lỗi vì chuyện trước đó…”
Chu Quý cố gắng nhẫn nhịn, hình như anh ta còn muốn nói gì đó. Thế nhưng Trung Hồng lúc này đã bước lên vài bước, ghì Chu Quý và lạnh giọng: “Anh làm gì vậy? Xin lỗi gì chứ? Anh điên rồi à?”
“Trung Hồng, tôi cũng hết cách rồi. Ông già ép tôi phải làm vậy”, Chu Quý khóc dở mếu dở.
“Tại sao?”
“Nghe nói thằng này có qua lại với Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa. Ông già nhà tôi lo tập đoàn Dương Hoa sẽ báo thù nên ép tôi tới xin lỗi”, Chu Quý bặm môi.
“Vậy sao?”, Trung Hồng cảm thấy bất ngờ, nhưng sau đó anh ta khẽ cười: “Đồ ngốc, làm gì có chuyện đó. Mà nếu có thật thì chắc cũng là mối quan hệ giữa Tô Nhu và Mã Hải. Là Tô Nhu có mối quan hệ với chủ tịch Lâm thôi. Còn anh ta – Lâm Chính, là cái thá gì chứ!”