“Hiệp hội võ thuật?”, Lâm Chính tỏ ra vô cùng bất ngờ.
Hiệp hội võ thuật tới nhà họ Lương, và đến vì Lương Huyền Mi nhưng chiều hôm nay là anh ta đưa Lương Tiểu Điệp tới trường, Lương Huyền Mi căn bản không hề có xung đột với đám người phía cậu Vân, người của hiệp hội võ thuật tới đây làm gì?
“Anh và em đi xem xem”, Lâm Chính nói.
“Anh, hay là thôi, anh vào nhà với mẹ là được rồi, em có thể xử lý được”, Lương Huyền Mi do dự nói.
Cô thật sự không muốn kéo Lâm Chính vào chuyện này, dù sao thì cô cũng thấy rằng mình nợ Lâm Chính quá nhiều.
Lâm Chính lại cười thản nhiên: “Sao thế? Em lại không yên tâm với thực lực của anh sao? Yên tâm đi, đi thôi, đi xem thế nào”.
Thấy Lâm Chính dứt khoát muốn đi, Lương Huyền Mi đành từ bỏ suy nghĩ của mình.
Lương Hổ Khiếu – quản lý chi thứ nhất của nhà họ Lương có việc phải ra ngoài, quản lý chi thứ hai là Lương Khánh Tùng an dưỡng trong núi, do vậy mà nhà họ Lương lừng lẫy chỉ còn lại một mình quản lí chi thứ ba là Lương Vệ Quốc.
Lương Sinh, Lương Hồng Anh, Lương Phong Nghiêm đều đến.
Lương Huyền Mi cùng Lâm Chính vào sảnh chính.
Người của hiệp hội võ thuật ngồi bên trên còn người làm thì đang dâng trà cho bọn họ.
Lâm Chính đảo mắt nhìn những người này một lượt và phát hiện những người này đều ăn vận những bộ võ thuật truyền thống, điểm khác nhau nằm ở trên ngực của mỗi người đều có một cái phù hiệu kì lạ.
Đây có lẽ chính là kí hiệu của hiệp hội võ thuật.
Tầm nhìn của Lâm Chính dừng lại ở một người con gái đứng hàng đầu, trông chưa tới ba mươi tuổi nhưng lại rất thanh tú.
Khuôn mặt của cô ta xinh đẹp, ngũ quan đường nét sắc sảo nhưng trông mười đầu ngón tay lại rất có lực, vả lại đôi mắt còn hết sức thâm sâu.
Rõ ràng, cô ta không phải là một nữ tử yếu đuối, mà là một đại sư công phu. Vị trí ngồi của cô ta cũng được xếp ở phía trước và còn là người đứng đầu của những người này.
“Huyền Mi, sao em lại đưa tên bỏ đi này tới đây? Em thấy nhà chúng ta còn chưa mất thể diện đủ hay sao? Huống hồ hắn ta cũng không phải người nhà họ Lương, em còn không mau đuổi hắn đi?”, một giọng nói dứt khoát vang lên.
Lương Huyền Mi giật mình đưa mắt nhìn theo mới phát hiện ra người con gái trang điểm đậm mà Lương Bình Triều ôm đang liếc mưats nhìn về Lâm Chính ở phía này.
“Bình Triều?”, Lương Huyền Mi đưa mắt nhìn: “Anh Chính là con trai nuôi của mẹ, đương nhiên là người nhà họ Lương! Sao anh có thể nói như vậy chứ?”
“Hỗn láo! Lương Huyền Mi, sao em có thể nói với anh như vậy? Anh là anh hai của em mà em lại dám gọi thẳng tên anh ra? Không biết lớn nhỏ là gì”, Lương Bình Triều tức tối, lập tức nạt nộ.
“Hôm nay có khách ở đây, em không muốn cãi cọ với anh”, Lương Huyền Mi đáp lời mà mặt không chút biểu cảm.
“Em…”, Lương Bình Triều phẫn nộ nhưng cậu ta vẫn nể mặt Lương Huyền Mi vài phần, dù sao Lương Huyền Mi cũng từ đảo Vong Ưu ra, thực lực có thể nói là nổi bật trong lớp thanh niên, không ai dám đụng tới.
Không thể trút giận nên Lương Bình Triều chỉ đành trút giận lên Lâm Chính.
“Một tên hèn nhát chỉ biết núp sau lưng đàn bà con gái! Người trong lòng đã bỏ đi với người khác rồi, cậu còn không mau cút đi Giang Thành đi tìm người ta đi, chạy tới đây hóng chuyện làm gì?”, Lương Bình Triều hắng giọng.
“Tôi không thể hóng chuyện sao? Anh nói tôi không phải người nhà họ Lương, vậy người con gái bên cạnh canh chẳng phải cũng không phải người nhà họ Lương sao?”, Lâm Chính bật cười.
“Tương lai tôi sẽ cưới cô ấy, cô ấy chính là vợ tương lai của tôi, sao có thể không là người nhà họ Lương được?”, Lương Bình Triều hắng giọng, nói xong còn cố tình ôm cô gái kia chặt hơn, còn cô ta ra vẻ yểu điệu khẽ dụi vào ngực Lương Bình Triều, mặt mày mãn nguyện.
Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên hiếu kì, hỏi: “Anh muốn cưới cô ta làm vợ sao? Vậy cô gái ở quán trà sữa lúc trước thì sao? Anh định xử lý thế nào?”
Câu nói này vừa thốt ra, mặt Lương Bình Triều chợt ngẩn ra, còn cô gái kia cũng biến sắc, vội ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Tiệm trà sữa gì?”
“Anh…anh không biết, anh không biết cậu ta đang nói gì…”, Lương Bình Triều vội giải thích, tiếp đó là lên giọng nạt Lâm Chính: “Tên tiểu tử kia, đừng có ăn nói hàm hồ”.
“Cái gì mà ăn nói hàm hồ? Chính mắt tôi nhìn thấy người lần trước anh hẹn hò không phải cô gái mà anh đang ôm bây giờ. Anh cưới người này, thế người kia thì sao?”, Lâm Chính bày ra bộ mặt vô tội.
“Cậu…cậu…”, Lương Bình Triều tức tối ra mặt.
“Bắt cá hai tay!”, tất cả mọi người ngỡ ngàng.
Cô gái kia bạt cho Lương Bình Triều một vái vào mặt: “Vô liêm sỉ”.
Mắng xong, cô ta cứ thế bỏ đi.
“Phương Phương! Phương Phương! Em nghe anh giải thích đã”.
“Tên họ Lâm kia, mày đợi đấy cho tao, chúng ta chưa xong với nhau đâu”, Lương Bình Triều bỏ lại một câu rồi lập tức đuổi theo ra ngoài.
Không ít người âm thầm mỉm . Lương Huyền Mi cũng nhìn Lâm Chính với khuôn mặt bất lực.
“Lần này Bình Triều có mà hận anh đến già”, Lương Huyền Mi nói.
“Nhưng những gì anh nói là thật mà”, Lâm Chính bày ra bộ mặt vô tội.
Đám người ồn ào đột nhiên im ắng hẳn, sau đó một đám người bước vào trong sảnh.
Là Lương Vệ Quốc – quản lý chi thứ ba của nhà họ Lương!
“Thư kí Trịnh tới chơi, thật là vinh hạnh cho nhà họ Lương, thư kí Trịnh, thật vinh hạnh, thật vinh hạnh quá”.
Lương Vệ Quốc khom người bước ra nhờ sự dịu đỡ của Lương Hồng Anh.
Không ít người đứng dậy tỏ ý kính trọng.
Thế nhưng cô gái kia lại không đứng dậy mà tiếp tục uống trà, chỉ đá xéo liếc mắt nhìn Lương Vệ Quốc.
Một vài thanh niên của nhà họ Lương tỏ ra tức giận nhưng không dám lên tiếng.
Dù sao thì quyền lực của vị này cũng đủ để khiến Lương Vệ Quốc phải nể nang vài phần.
Lương Vệ Quốc mặt mày tươi tỉnh, không hề tỏ ra tức giận với hành động của đối phương, đợi tới khi ngồi xuống mới tươi cười, hỏi: “Không biết thư kí Trịnh tới nhà họ Lương chúng tôi vì việc gì?”