Người đó nghe vậy, hơi thở trở nên run rẩy, vội nói: “Thần y Lâm, cậu… cậu không được vô lý như vậy. Tôi thật sự không làm cô Lương bị thương, thậm chí lúc bà già độc ác đánh cô Lương, tôi còn lên tiếng ngăn cản!”.
“Tôi mặc kệ, bây giờ em gái tôi đang nằm trong bệnh viện, tôi phải đòi lại công bằng cho cô ấy. Nếu các người không báo tên người đã làm cô ấy bị thương ra đây, hôm nay mấy người sẽ phải nằm trên cáng ra khỏi căn phòng này”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó cầm một chiếc ghế đặt ở lối ra phòng họp, ngồi thẳng xuống, nhắm mắt lại.
Anh vừa nói ra lời ngông cuồng như vậy, ngay lập tức khiến đám người ở đây tức giận mà không thể phát tiết.
Trịnh Tử Nhã cũng vô cùng tức giận.
Ở đây là Hiệp hội Võ thuật!
Bất kể là ai, dù là thiên kiêu đến đây cũng phải cung kính, tuân theo quy củ, thần y Lâm này là sao? Chẳng lẽ anh ta cho rằng người ở đây đều dễ ức hiếp?
“Thần y Lâm, tôi phải thừa nhận Dương Hoa và thế lực trong tay anh không tầm thường, nhưng tôi hi vọng anh có thể nhận rõ bây giờ anh đang đứng ở đâu. Nơi đây không phải chỗ cho anh muốn làm gì thì làm!”, Trịnh Tử Nhã quát lên.
“Đúng vậy! Thần y Lâm, mỗi một người đứng đây đều là chủ một môn phái, hoặc là trưởng một gia tộc, ai mà không được người người tôn trọng kính ngưỡng? Ai mà không có sức mạnh to lớn, quyền thế ngút trời? Tuy cậu có lý, nhưng cũng không được làm càn như thế!”.
“Cậu đúng là quá đáng!”.
“Tôi không tin một mình cậu có thể đối phó với nhiều người chúng tôi!”.
“Thần y Lâm! Chúng tôi cộng lại cũng đã trên một nghìn tuổi, chẳng lẽ còn sợ một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mới ngoài hai mươi tuổi như cậu sao? Chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi chúng tôi để đâu?”.
“Không sai! Cậu đừng nghĩ chúng tôi dễ bắt nạt!”.
Bọn họ tràn đầy căm phẫn, đua nhau nói.
Trịnh Tử Nhã thấy vậy cũng có thêm lòng tin, lạnh lùng nói: “Thần y Lâm, anh nghe thấy rồi chứ? Chuyện đánh tàn phế Lương Huyền Mi chỉ là chúng tôi làm theo quy tắc của Hiệp hội Võ thuật. Nếu anh muốn đòi lại công bằng cho em gái anh, cũng được, nhưng phải xem anh có bản lĩnh đó không! Võ giả đều nói chuyện bằng nắm đấm, nắm đấm của anh đủ mạnh thì người ở đây đều nghe theo anh!”.
“Vậy là các người không nói đúng không?”.
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi”, Trịnh Tử Nhã cười nhạt.
“Vậy được”.
Lâm Chính đứng dậy.
Người xung quanh vô thức lùi về sau một bước, nhìn anh với ánh mắt đầy nghiêm nghị.
“Các người chuẩn bị xong hết chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Cậu thật sự muốn đấu với chúng tôi?”, người phụ nữ kia khó mà tin được, hạ thấp giọng quát hỏi.
“Các người chuẩn bị xong hết chưa?”, Lâm Chính lặp lại lần nữa.
“Hừ, thằng nhóc này không biết trời cao đất dày, cậu ta muốn đánh với chúng ta, không có lý nào chúng ta lại sợ cậu ta! Đã vậy thì mọi người cùng nhau xông lên đi! Tôi không tin chúng ta nhiều người như vậy mà không giải quyết được một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch!”, một người tức giận nói.
“Lên!”.
Những người khác đồng loạt hô lên, sau đó lao thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không hề khách sáo, vung tay.
Vù vù vù vù…
Vô số ánh sáng bay ra từ tay anh, tựa như sao băng.
“Cẩn thận, là châm bạc!”.
Một ông già hét lên.
Bọn họ đều vội vàng tránh né.
Dù vậy vẫn có hai người không kịp tránh, bị châm đâm trúng, ngay tức khắc không thể động đậy được nữa.
“Ngân Châm Phong Huyệt!”.
Trịnh Tử Nhã kinh ngạc kêu lên.
Lâm Chính lao vọt tới trước mặt hai người đó, tốc độ cực kỳ nhanh, hai tay làm đao vô cùng sắc bén đánh lên tứ chi của hai người đó.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
…
Tiếng xương gãy không ngừng vang lên.
“Á!”.
Hai người kêu lên thảm thiết, cơn đau dữ dội khiến bọn họ sắp ngất đi. Hai tay hai chân bọn họ bị gãy xương, chẳng còn sức chiến đấu, nằm liệt ra đất.
Nhìn thấy cảnh này, người xung quanh đều biến sắc.
Vừa ra tay đã có hai người gục xuống.
Thần y Lâm này cũng thật đáng sợ…
“Khốn nạn!”.
Trịnh Tử Nhã vô cùng tức giận, nhón mũi chân, bay về phía Lâm Chính nhanh như cơn gió, một tay uyển chuyển như rắn nhắm thẳng vào tim anh.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, cũng đánh một chưởng về phía Trịnh Tử Nhã.
Ầm!
Hai chưởng đối chọi nhau.
Sức mạnh to lớn tác động lên người Trịnh Tử Nhã.
Trịnh Tử Nhã âm thầm kinh hãi, cả người bị sức mạnh đáng sợ đẩy ra sau, cơ thể lảo đảo.
Lâm Chính thừa thế xông lên, chuẩn bị giải quyết thư ký Trịnh này trước.
Nhưng giây sau, người xung quanh đột nhiên tấn công, bao vây lấy anh.
“Thằng nhãi, ngông cuồng!”.
“Hứng đòn Chấn Thiên Chưởng của tôi đi!”.
“Chịu chết đi!”.
Tiếng gào điên cuồng vang lên.
Các cao thủ xung quanh vung quyền và chưởng, tấn công về phía Lâm Chính một cách mạnh mẽ.
Một người khó chống lại số đông.
Nếu tất cả mọi người cùng nhau ra tay, Lâm Chính sẽ không thể kịp thời chống đỡ.
Cho dù đỡ được đòn tấn công bên này thì cũng không thể đỡ được đòn tấn công bên khác.
Chắc chắn Lâm Chính sẽ phải hứng chịu quyền cước của bọn họ.
Trịnh Tử Nhã thấy vậy hai mắt sáng lên, cũng bất chấp trên người còn sức mạnh đáng sợ chưa tan, cố gắng chuyển động bước chân, tấn công về phía Lâm Chính.
Thế tấn công ùn ùn kéo tới quả thật khiến người ta tuyệt vọng.
Lâm Chính thấy vậy thì bất chợt thu tay, cơ thể dừng lại, đứng yên tại chỗ đợi đòn tấn công từ bốn phía ập đến.
Bọn họ nhìn thấy vậy đều không khỏi ngạc nhiên.
Thần y Lâm này… định làm gì?