“Thần y Lâm, đừng mà!”.
“Dừng tay!”.
“Thần y Lâm, mau thả ông hai ra!”.
Ngươi nhà họ Lương cũng không bình tĩnh được nữa, tất cả lại xúm tới.
Lương Vệ Quốc cũng xông tới, chộp lấy tay Lâm Chính, ánh mắt đầy cầu xin.
Tuy ông ta không có hảo cảm gì với Lương Khánh Tùng, nhưng dù sao đó cũng là anh của ông ta, là quản lý chi thứ hai nhà họ Lương.
Nếu ông ta xảy ra chuyện, thì nhà họ Lương sẽ xong đời thật luôn.
Nhưng… Lương Hổ Khiếu từ đầu đến giờ vẫn không nói câu nào, chỉ ngồi trên ghế lặng lẽ chứng kiến mọi chuyện.
“Thần y Lâm, cậu hãy thả anh tôi ra đã, anh tôi lớn tuổi rồi, không chịu nổi sự hành hạ như vậy đâu. Nếu cậu tức giận thì trút lên chúng tôi là được”, Lương Vệ Quốc gấp gáp nói.
Dù sức khỏe của ông ta thậm chí còn chẳng bằng Lương Khánh Tùng.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, chỉ khẽ run người một cái.
Lương Vệ Quốc lập tức bị sức mạnh tỏa ra từ người anh làm cho chấn động phải lùi lại.
Lần này anh không nể mặt Lương Vệ Quốc một chút nào.
Những người nhà họ Lương còn lại đều bổ nhào về phía Lâm Chính.
Cung Hỉ Vân và Từ Thiên liều mạng ngăn cản.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không giết ông ngay đâu! Nhưng tôi sẽ khiến ông trở thành người thực vật giống Huyền Mi”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó ngón tay khẽ động đậy.
Vèo!
Một luồng sáng lóe lên ở đầu ngón tay anh.
Nhìn kĩ… đó là một cây châm bạc…
Châm bạc xuất hiện, dần tiến lại gần Lương Khánh Tùng.
Hai mắt Lương Khánh Tùng mở to, tràn ngập nỗi hoảng sợ.
Ông ta biết, với y thuật của thần y Lâm, nếu châm này đâm vào người thì mình chắc chắn sẽ bị liệt.
Không ai nghi ngờ thủ đoạn của thần y Lâm cả.
Ông ta cũng vậy.
Không thể ngồi im chờ chết được nữa!
Lương Khánh Tùng dùng chút sức lực cuối cùng, hét lên: “Thần… thần y Lâm! Khoan đã… khoan đã, cho tôi… cho tôi nói một câu!”.
Dường như Lâm Chính cũng không vội, anh thả lỏng tay một chút.
Lúc này, Lương Khánh Tùng mới hớp được mấy hơi.
Ông ta vội vàng nói: “Thần y Lâm… tôi thừa nhận là có yêu cầu Huyền Mi xuất viện, nhưng tôi không hề ép nó! Tôi chỉ… chỉ bảo nó nhờ cậu đối phó với Lệ Vô Cực. Nếu nói phải có người chịu trách nhiệm cho chuyện nhảy cầu của nó, thì Lương Khánh Tùng tôi quả thực có trách nhiệm, nhưng tôi tuyệt đối không phải là người chịu trách nhiệm trực tiếp. Người chịu trách nhiệm trực tiếp là Lệ Vô Cực. Nếu cậu ta không hùng hổ dọa người, thì tại sao Huyền Mi lại nhảy cầu chứ? Cậu muốn tính sổ với tôi? Cũng được, nếu cậu có thể khiến Lệ Vô Cực đưa ra một câu trả lời hài lòng cho cậu, thì tôi có thể tùy cậu xử trí. Nhưng nếu cậu chỉ tính sổ với tôi mà sợ Lệ Vô Cực, thì tôi không cam lòng! Cậu cũng chỉ là một kẻ hèn nhát sợ mạnh hiếp yếu mà thôi! Tôi không phục!”.
Tâm trạng Lương Khánh Tùng có chút kích động.
Lâm Chính lắc đầu, khẽ hừ một tiếng: “Ông nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn tôi có thể nghênh chiến với Lệ Vô Cực, để nhà họ Lương các ông tránh được lửa giận của hắn, đúng không nào?”.
“Vậy cậu có dám không?”, Lương Khánh Tùng khó nhọc hét lên.
“Tôi từng hứa với Huyền Mi sẽ không đến đỉnh Dương Sơn, nhưng tôi không nói là không chiến với Lệ Vô Cực… Nhưng trước đó, ông cần chịu trách nhiệm về chuyện gì thì hãy chịu trách nhiệm đi! Món nợ của các ông, tôi sẽ tính từng món một!”.
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó đâm châm vào lồng ngực Lương Khánh Tùng, sau đó…
Phụt!
Lại rút châm ra.
Lâm Chính buông tay.
Phịch!
Lương Khánh Tùng ngã sõng soài dưới đất, thở hổn hển.
“Ông hai!”.
“Ông hai! Ông không sao chứ?”.
Người nhà họ Lương vội vàng chạy tới đỡ Lương Khánh Tùng dậy.
“Tôi… tôi không sao…”, Lương Khánh Tùng thở lấy thở để đáp.
“Thật sao? Lẽ nào châm vừa rồi của thần y Lâm… không có tác dụng sao?”.
Có người dè dặt hỏi.
“Tôi không cảm thấy có gì khác thường cả…”, Lương Khánh Tùng xoa lồng ngực rồi nói.
“Đó là vì bệnh trạng vẫn chưa thể hiện ra ngoài”, Lâm Chính thuận miệng đáp.
Lương Khánh Tùng biến sắc.
Lâm Chính nhìn về phía Lương Hổ Khiếu: “Người đã đâm học trò của tôi đâu?”.
Lương Hổ Khiếu nháy mắt với người bên cạnh.
Một người đàn ông nhanh chóng được đẩy ra.
Người kia mặt mày hoảng sợ, nhìn Lâm Chính một cái rồi lập tức cúi đầu xuống.
“Là ai sai khiến anh?”, Lâm Chính hỏi.
Người kia im lặng.
“Đánh gãy tay chân anh ta”, Lâm Chính bình thản nói.
“Ở ngay đây?”, Từ Thiên sửng sốt.
“Lẽ nào đến nhà ông?”, Lâm Chính nhìn Từ Thiên.
Toàn thân Từ Thiên run rẩy, lập tức vung tay lên.
Đàn em ở phía sau liền xông tới, ấn người đàn ông xuống đất.
“Các người làm gì vậy? Dừng tay! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”.
Anh ta giãy giụa, la hét ầm ĩ.
Nhưng vô ích.
Người nhà họ Lương ở xung quanh sắc mặt tỏ vẻ khó coi, nhưng Lương Hổ Khiếu vẫn không nói gì. Ông ta biết, cho dù mình ra mặt thì cũng không thể ngăn cản…
Tiếng la hét khiến người ta rợn tóc gáy nhanh chóng vang khắp nhà họ Lương.
Người kia đã như một đống bùn nhão, nằm bệt dưới đất, hơi thở yếu ớt.
“Thần y Lâm, bây giờ thì cậu hài lòng rồi chứ?”, Lương Hổ Khiếu nhỏ giọng nói.
“Hài lòng rồi, tiếp theo tôi sẽ khiến ông hài lòng!”.
Lâm Chính ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà.
“Ồ, cậu định khiến tôi hài lòng kiểu gì?”, Lương Hổ Khiếu nheo mắt hỏi.
Lâm Chính đặt chén trà xuống, nhìn Cung Hỉ Vân nói: “Cô đến Hiệp hội Võ thuật, bảo người của Hiệp hội Võ thuật chuyển lời đến Lệ Vô Cực, bảo hắn đến ngay nhà họ Lương, tôi sẽ chờ hắn ở đây!”.
Anh vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Lương đều trố mắt ra.
Lâm Chính… muốn quyết chiến với Lệ Vô Cực ở nhà họ Lương?
“Thần y Lâm, cậu… cậu muốn khai chiến ở đây?”, Lương Hổ Khiếu không bình tĩnh nổi nữa, đứng phắt dậy, mở to mắt nhìn anh.
“Sao nào? Gia chủ Lương, đây chẳng phải là điều mà nhà họ Lương các ông mong đợi sao? Chẳng phải ông muốn tôi đấu với Lệ Vô Cực sao? Bây giờ tôi sẽ thành toàn cho ông!”, Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.
Đầu óc Lương Hổ Khiếu bỗng trở nên trống rỗng.
Hai thiên kiêu đánh nhau ở nhà họ Lương…
Thế thì chẳng phải nhà họ Lương sẽ bị bọn họ đánh sập luôn sao?