Lệ Vô Cực đã thỏa hiệp.
Hắn không thỏa hiệp cũng vô ích.
Dù sao Lâm Chính cũng nói đúng.
Kỳ Lân Môn đã không thừa nhận hắn là đệ tử.
Chỉ vì bố của Vô Hằng là Lưu Quy.
Lưu Quy là phó môn chủ của Kỳ Lân Môn, đương nhiên là muốn dìu dắt con trai ông ta. Lệ Vô Cực chỉ là vật hi sinh để Lưu Quy đưa con trai ông ta lên nắm vị trí môn chủ mà thôi.
Bây giờ Lệ Vô Cực muốn lật lại vụ việc thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Trừ khi hắn có thể lật đổ Lưu Quy.
Hiện giờ ngay cả môn chủ cũng đứng về phía Lưu Quy, muốn lật lại vụ việc?
E là phải lật đổ cả Kỳ Lân Môn mới có thể làm được.
Lệ Vô Cực không phải là đồ ngốc, hắn cũng biết rõ lý lẽ trong chuyện này.
Việc đã đến nước này, ngoài việc mạo hiểm ra thì không còn cách nào khác.
"Lúc nào thì hành động?", Lệ Vô Cực trầm giọng hỏi.
"Lúc nào bọn họ ra tay thì chúng ta sẽ hành động".
Lâm Chính bình thản nói: "Anh vẽ cho tôi vị trí của Thiên Huyền Thảo và tuyến đường trong cấm địa, sau đó cứ ở trong phòng của anh chờ tôi là được. Nếu bọn họ ra tay mà phát hiện tôi không có ở đây, thì chắc chắn sẽ lập tức xuống núi lùng tìm. Lúc này, cả Kỳ Lân Môn sẽ dồn sự chú ý ra bên ngoài và lơ là cấm địa. Đó là thời cơ tốt nhất để đi lấy Thiên Huyền Thảo và cứu sư phụ anh ra. Đến lúc đó, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh, anh nhận được tin thì lập tức rời khỏi Kỳ Lân Môn, chúng ta gặp nhau dưới núi... Anh có mang theo điện thoại di động đấy chứ?".
"Ừ".
"Được rồi, anh về phòng đi".
"Được".
Lệ Vô Cực gật đầu, lập tức đứng dậy rời đi.
Phòng nghỉ của Lệ Vô Cực ở đối diện phòng của Lâm Chính.
Sau khi về phòng, hắn vẫn thấy thấp thỏm bất an, liền mở hé cửa sổ ra, lặng lẽ quan sát tình hình ở phía đối diện.
Cửa phòng đóng chặt.
Trong lòng Lệ Vô Cực vẫn có chút nghi ngờ.
Dù sao những suy đoán của Lâm Chính quả thực khiến người ta quá mức kinh hãi.
Chỉ có điều những suy đoán này không phải là không có lý.
Dù sao Lệ Vô Cực vẫn không muốn tin Kỳ Lân Môn lại biến chất đến như vậy.
Hắn ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm phía đối diện, mắt không dám chớp...
Mặt trời xuống núi.
Bóng tối lan ra.
"Thần y Lâm, đến giờ ăn cơm rồi", một đệ tử bê mấy đĩa đồ ăn và cơm canh ngon lành đến, đứng trước cửa phòng gọi.
Lệ Vô Cực thấy thế thì nhíu mày.
Môn chủ Kỳ Lân Môn coi thần y Lâm là khách quý, nhưng không bày tiệc khoản đãi, mà nấu bừa mấy món để ứng phó qua loa đã là có vấn đề rồi.
Chắc chắn không phải là môn chủ Kỳ Lân Môn nhỏ nhen, mà là... bọn họ đang lên kế hoạch gì đó, không có thời gian để mời mọc thần y Lâm.
"Cảm ơn".
Lâm Chính mở cửa ra, nhận đồ ăn rồi đáp.
"Thần y Lâm còn yêu cầu gì thì cứ nói, môn chủ đã bảo chúng tôi nhất định phải chiêu đãi thần y Lâm chu đáo", đệ tử kia cười nói.
"Tôi không có yêu cầu gì cả, lát nữa tôi ăn xong sẽ đi ngủ luôn, nên hy vọng các anh đừng đến làm phiền, rõ chưa?".
"Không vấn đề gì, thần y Lâm".
Đệ tử kia gật đầu rồi rời đi.
Lâm Chính đóng cửa lại.
Lệ Vô Cực vẫn theo dõi sát sao không rời.
Hai tiếng tiếp theo, xung quanh yên tĩnh một cách đáng sợ.
Không khí xung quanh cũng càng ngày càng ngột ngạt.
Một cảm giác kỳ lạ vô cớ trào dâng trong lòng Lệ Vô Cực.
Tại sao xung quanh lại không có tiếng động gì?
Thậm chí cả tiếng dế kêu cũng biến mất.
Lệ Vô Cực tắt đèn trong phòng đi, hơi thở dần trở nên nghẹn lại.
Lúc này đã là gần 10 giờ đêm.
Đến lúc ra tay rồi...
Lệ Vô Cực thì thào.
Bộp!
Đúng lúc này, một tiếng bước chân rất khẽ vang lên.
Lệ Vô Cực hơi sửng sốt, trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
Hắn nhìn về phía đối diện.
Hắn phát hiện trong bóng tối phía trước bỗng xuất hiện mấy cái bóng.
"Đến rồi sao?".
Lệ Vô Cực thầm kêu lên.
Không ngờ tất cả đều bị thần y Lâm nói trúng phóc.
Người của Kỳ Lân Môn... cuối cùng vẫn ra tay!
Đầu tiên bọn họ chặn mấy cửa sổ của phòng dành cho khách, sau đó bảy tám người đứng hai bên cửa chính, thậm chí trên mái nhà cũng có năm người thủ sẵn.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài căn phòng dành cho khách đã bị các cao thủ của Kỳ Lân Môn bao vây chặt chẽ.
Tất cả bọn họ đều che mặt, tay cầm trường đao trường kiếm, tuy trời tối đen, nhưng đao kiếm vẫn tỏa ra ánh sáng sáng loáng, nhìn rất đáng sợ.
"Hành động!".
Đúng lúc này, không biết là ai nhỏ giọng quát.
Cạch!
Những người ở bên ngoài cửa sổ và cửa chính bỗng xông vào, lao tới chiếc giường gỗ trong phòng.
"Thần y Lâm! Bó tay chịu trói đi!".
Tiếng quát vang rền.
Nghe thấy giọng nói này, Lệ Vô Cực lập tức nhận ra đó là ai.
Lưu Vô Hằng!
Không ngờ người dẫn đầu lại là Lưu Vô Hằng!
Quả nhiên mọi chuyện là âm mưu của môn chủ và Lưu Quy.
Thần y Lâm đã đoán đúng!
Nhưng chẳng bao lâu, lại nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc.
"Vô Hằng sư huynh! Chết rồi! Không thấy thần y Lâm đâu cả!".
"Cái gì?".
Lưu Vô Hằng ngạc nhiên, lập tức xông vào, nhìn chiếc giường.
Chỉ thấy chăn trên giường đã được giở ra, nhưng trong chăn được nhét mấy cái gối, tạo thành hình người, còn thần y Lâm đã biến mất tăm mất tích từ lâu.
"Hỏng rồi! Thần y Lâm đã bỏ trốn!", Lưu Vô Hằng kinh hãi, gấp gáp hét lên: "Mau, mau đi báo cho bố tôi và môn chủ biết, thần y Lâm bỏ trốn rồi, mau phong tỏa núi Thiên Côn! Bắt thần y Lâm lại! Mau lên!".
"Vâng!".
Tiếng đáp vang lên.
Bọn họ lập tức lao ra ngoài.