Chuyến đi đến cấm địa vô cùng thuận lợi, Lâm Chính cũng có thu hoạch rất lớn.
Anh không ngờ rằng mình chỉ đến vì một cây Thiên Huyền Thảo, cuối cùng lại có thu hoạch bất ngờ như vậy.
Đúng là quá may mắn.
Người của Kỳ Lân Môn không hiểu về dược vật, chưa từng học Đông y, giao những thứ này cho bọn họ cũng phí phạm của trời, anh lấy đi cũng coi như dùng đúng chỗ.
Tiếp theo chính là cứu sư phụ của Lệ Vô Cực ra.
Lâm Chính nhìn tấm bản đồ địa lao mà Lệ Vô Cực đưa cho anh, sau đó lẻn khỏi cấm địa, tiến về phía địa lao.
Địa lao cách cấm địa không xa lắm, nhưng việc canh gác nghiêm ngặt hơn ở cấm địa nhiều.
Dù sao cấm địa cũng không có gì đáng để phòng bị.
Bọn họ không biết gì về các loài kỳ hoa dị thảo ở cấm địa, nên cũng không cảm thấy có gì quý giá.
Còn địa lao này lại giam nhốt những người đang phải chịu phạt.
Nhất là Kinh Mẫn - sư phụ của Lệ Vô Cực.
Do Lệ Vô Cực mà Kinh Mẫn đã trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt phó môn chủ Lưu Quy. Lúc nào Lưu Quy cũng đau đáu tìm cách giải quyết Kinh Mẫn. Nếu không phải Kinh Mẫn có kinh nghiệm lão luyện, đức cao vọng trọng ở Kỳ Lân Môn, thì e là đã chết từ lâu rồi.
Bây giờ Lệ Vô Cực trở về, còn dẫn theo thần y Lâm nổi danh hiển hách, sao Lưu Quy có thể không lo lắng cho được?
Thế nên, hôm nay địa lao được canh gác rất nghiêm ngặt.
Lâm Chính lại gần địa lao, lướt mắt nhìn cánh cửa.
Đó là một cánh cửa thông xuống lòng đất, được làm từ đồng xanh, nhìn có vẻ rất dày dặn chắc chắn, trước cửa có bốn đệ tử của Kỳ Lân Môn đang đứng.
Mỗi bên hai người, bọn họ sống lưng thẳng tắp, tập trung cảnh giác nhìn xung quanh, bất cứ động tĩnh nào cũng thu hút sự chú ý của bọn họ.
Với tình hình này thì Lâm Chính không thể lẻn vào địa lao được, cho dù anh muốn vào thì cũng không mở được cánh cửa này, phải có chìa khóa.
Lâm Chính nghĩ đến đây liền hít sâu một hơi, bước ra khỏi chỗ tối, đi về phía cánh cửa.
"Ai vậy?".
Bốn đệ tử lập tức quát lớn.
"Là tôi!".
Lâm Chính trầm giọng quát.
Bốn đệ tử này vẫn luôn canh gác ở đây, chưa từng gặp Lâm Chính, ai nấy tỏ vẻ căng thẳng, đanh giọng nói: "Anh là ai?".
"Tôi là..."
Lâm Chính chần chừ một lát, bỗng ngẩng phắt đầu lên, ngón tay động đậy.
Vèo vèo vèo vèo!
Bốn cây châm bạc bắn ra từ ngón tay anh, cắm vào người bốn đệ tử kia.
Bọn họ lập tức đứng im bất động như bốn pho tượng.
Lâm Chính chạy ngay tới, lục soát người bọn họ.
Anh nhanh chóng tìm thấy chìa khóa cửa.
Ầm ầm ầm...
Lâm Chính mở cửa ra.
Hình như bên trong còn có người, lập tức có tiếng nói vang lên.
"Vị sư huynh nào vậy? Muộn thế này còn mang cơm đến sao? Vẫn chưa bắt hết chuột ở Kỳ Lân Môn à?".
Giọng nói mang theo mấy phần đùa cợt.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, nhanh chân chạy vào.
"Sư huynh?".
Giọng nói kia có chút nghi hoặc, dè dặt gọi tiếng nữa.
Nhưng người vào không có ý định trả lời, hơn nữa tiếng bước chân vang lên ở cửa càng ngày càng gấp gáp hơn.
Người kia lập tức cảm thấy bất thường, hét lên: "Mày là ai? Người đâu! Người đâu! Có người xông vào địa lao!".
Hắn vừa dứt lời, cả địa lao liền trở nên sôi sục.
Mấy đệ tử trấn thủ ở đây lập tức cầm vũ khí ở bên cạnh lên, chạy về phía Lâm Chính.
Nhưng địa lao tối tăm, bọn họ còn chưa xác định được Lâm Chính, thì đã nghe thấy mấy tiếng động kỳ lạ vang lên trong bóng tối.
Vèo vèo vèo vèo...
Âm thanh xé gió, mấy cây châm bạc bay ra, tất cả những người đang xông về phía Lâm Chính đều trở nên bất động.
Bọn họ không phải là đối thủ của Lâm Chính.
"Mày là ai?".
"To gan, dám xông vào địa lao của Kỳ Lân Môn bọn tao?".
"Mày có biết mày đang làm gì không?".
Những người Kỳ Lân Môn đang bị trách phạt nhốt trong địa lao chứng kiến cảnh này thì túm lấy song sắt, gào lên ầm ĩ.
Tuy bọn họ bị nhốt ở đây, nhưng cũng chỉ là trừng phạt, bản thân họ vẫn là người trung thành với Kỳ Lân Môn, đương nhiên sẽ bênh vực Kỳ Lân Môn.
"Ai là Kinh Mẫn?".
Lâm Chính đi dọc theo lối đi, vừa gọi vừa đánh giá những người ở hai bên phòng giam.
"Là tôi đây, có chuyện gì sao?".
Một giọng nói yếu ớt già nua vang lên ở cuối dãy phòng giam.
Lâm Chính nhếch môi, nhanh chân bước về phía đó.
Cùng lúc đó, ở xung quanh Kỳ Lân Môn.
"Sư huynh, chỗ này không có!".
"Sư huynh, ở đây cũng không có gì!".
"Sư huynh, đã tìm khắp nơi rồi, nhưng vẫn không thấy thần y Lâm đâu cả".
Người của Kỳ Lân Môn cầm đuốc, tiến hành lùng tìm kiểu trải thảm khắp núi Thiên Côn, nhưng vẫn không thấy tung tích gì của thần y Lâm.
"Khốn kiếp!".
Lưu Vô Hằng tức giận đấm mạnh một cú vào cái cây bên cạnh.
Rắc!
Cây đại thụ to lớn lập tức gãy làm đôi.
"Sao thế Vô Hằng?".
Phó môn chủ Lưu Quy dẫn một đám người đi tới.
"Bố, tên thần y Lâm kia trốn mất rồi!", Lưu Vô Hằng nghiến răng nói.
"Cái gì? Trốn mất rồi? Các con trông chừng kiểu gì vậy?", Lưu Quy tức giận quát.
"Bố, tên thần y Lâm kia cũng không đơn giản, anh ta im hơi lặng tiếng bỏ trốn, bọn con cũng không ngờ được", Lưu Vô Hằng bất đắc dĩ đáp.
"Đừng nhiều lời nữa, người đâu?".
"Bọn con tìm mãi mà chưa thấy tung tích của thần y Lâm đâu cả".
"Chưa thấy? Phái thêm người, tiếp tục tìm!".
"Vâng".
Tiếng đáp vang lên, càng ngày càng nhiều đệ tử Kỳ Lân Môn tham gia vào việc tìm kiếm, trên núi Thiên Côn đèn đuốc sáng trưng...