Lệ Vô Cực vô cùng kinh hãi.
Lúc này hắn mới ý thức tới thần y Lâm ở trước mặt là một vị y võ.
Y võ dùng y trợ võ!
Bọn họ có thể thông qua các loại thủ đoạn Đông và Tây y thần kỳ để nâng cao thân xác, tốc độ và những phương diện khác của mình, dùng y địch võ.
Bây giờ, Lâm Chính lợi dụng y thuật của mình để nâng cao uy lực của Kỳ Lân Biến.
Mặc dù anh vừa mới học được Kỳ Lân Biến, nhưng y thuật của anh có thể nói là đạt tới đỉnh cao.
Khi châm vào cơ thể, khí ý của Lâm Chính nâng cao cả một cấp độ, một dòng khí phun ra từ dưới da anh, lan tỏa ra bốn phía.
“Cái gì?”.
Lưu Quy kinh ngạc.
Nhưng quyền đã đánh ra, không thể thu lại.
Ông ta cắn răng, gia tăng sức lực, đánh vào đầu Lâm Chính.
Lâm Chính vọt người lên, tránh đi.
Quyền đó lại tiếp tục vung ra, ầm ầm giống như súng máy.
Vù vù vù vù…
Mỗi một quyền đều có gió mạnh bùng nổ.
Lâm Chính tránh né một hồi, giống như không muốn giao đấu trực diện với ông ta.
“Thần y Lâm, cậu chỉ biết né thôi sao? Nếu không đánh lại thì mau đầu hàng đi!”, Lưu Vô Hằng ở bên này hét lớn.
“Tôi chỉ không muốn để bố anh thua khó coi thế thôi, nếu anh đã nói vậy thì được!”.
Gương mặt Lâm Chính lạnh đi, anh đột ngột vươn tay ra phía trước, chụp lấy nắm đấm của Lưu Quy đang đánh tới.
Vẻ mặt Lưu Quy cứng đờ, lập tức nhấc chân đá về phía thân dưới của Lâm Chính.
Nhưng chân ông ta còn chưa duỗi ra, một chân Lâm Chính đã đá mạnh tới.
Rắc.
Tiếng động to rõ vang lên.
Chân Lưu Quy lập tức cong lại, giống như đã gãy xương. Khuôn mặt ông ta cũng trở nên trắng bệch, bắp thịt co giật điên cuồng, mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu dần dần rịn ra.
“Bố?”, Lưu Vô Hằng ở bên này cảm thấy không ổn.
Lưu Quy nghiến chặt răng, nén nhịn cơn đau định tấn công tiếp.
Nhưng Lâm Chính đã vung một tay đẩy ông ta về phía vách núi bên này.
Rầm!
Cơ thể Lưu Quy giống như đạn pháo đập vào vách núi trơn nhẵn. Cả người ông ta khảm vào vách núi, vách đá lập tức nát vụn, nhiều tảng đá lăn xuống.
Các đệ tử đứng dưới vách đá vội vàng tản đi, đá đập vào mặt đất kêu ầm ầm…
“Hả?”, Lưu Vô Hằng kinh ngạc, lao về phía vách đá, định giúp Lưu Quy.
Nhưng chiêu thức của Lâm Chính vẫn chưa kết thúc.
Anh chắp hai tay lại, khí ý toàn thân xao động, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, lạnh lùng nhìn Lưu Quy.
Lưu Quy mặt đầy bụi đất vừa mới bò dậy từ chiếc hố ông ta tạo ra trên vách núi, nhìn thấy động tác đó của Lâm Chính, suýt thì sợ mất hồn.
“Chạy mau! Vô Hằng! Chạy mau!”.
Ông ta gào lên thảm thiết, đẩy Lưu Vô Hằng đang lao tới ra, sau đó vội lùi sang bên.
Lâm Chính lại thét dài một tiếng.
“Kỳ Lân Liệt Thiên!”.
Sau đó, hai tay dang ra hai bên trái phải.
Sức mạnh vô hình bỗng chốc giáng xuống.
Ầm ầm!
Tiếng nổ long trời lở đất vang khắp núi Thiên Côn.
Sau đó thì thấy ngọn núi không mấy cao trước mặt bỗng nhiên bị chẻ làm đôi!
Sức mạnh hùng hậu tỏa ra từ vách núi, lan rộng ra xung quanh.
Lưu Quy vừa mới chui ra lập tức bị luồng sức mạnh đó đánh trúng, cả người ngã từ trên vách đá xuống, đập mạnh xuống nền đất, nôn ra máu, tình trạng cực kỳ tồi tệ.
“Bố!”.
Lưu Vô Hằng mặt đầy bụi đất vô cùng kinh hãi, vội vàng chạy tới, dìu Lưu Quy dậy.
“Phó môn chủ, ông không sao chứ?”.
“Phó môn chủ!”.
Những người còn lại đều chạy tới.
Lưu Quy lại nôn ra hai ngụm máu, tinh thần hơi mơ hồ.
Lệ Vô Cực ngơ ngác nhìn ngọn núi như bị thiên thần chém làm đôi trước mặt, đầu óc vang ong ong.
Các đệ tử Kỳ Lân Môn ở xung quanh cũng như vậy.
Đây là chuyện mà sức người có thể làm được sao?
Đây rõ ràng là sức mạnh của thần, là chuyện mà chỉ có thần linh mới có thể làm được.
“Phó môn chủ Lưu, thế nào? Kỳ Lân Biến của tôi không tệ chứ nhỉ?”, Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng đi tới.
Bọn họ vô cùng kiêng dè.
“Cậu… bắt đầu học Kỳ Lân Biến từ khi nào?”, Lưu Quy ôm ngực, yếu ớt nhìn Lâm Chính.
“Có lẽ là… một tiếng trước bắt đầu học”, Lâm Chính nói.
“Một tiếng trước?”, Lưu Quy sững sờ, sau đó cười lớn: “Thần y Lâm, đã là lúc nào rồi mà cậu còn lừa tôi? Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?”.
“Vậy ông cảm thấy tôi có cần phải lừa ông không? Kỳ Lân Biến là trưởng lão Kinh Mẫn truyền dạy cho tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Con ngươi của Lưu Quy co rụt lại.
“Trên thế gian… còn có thiên tài như vậy sao?”, Lưu Vô Hằng lẩm bẩm.
“Được rồi, bây giờ chúng ta nên tính sổ rồi! Ông muốn giết tôi, vậy tôi giết ông cũng không có gì quá đáng nhỉ?”.
Lâm Chính khẽ quát, mắt hiện lên vẻ hung dữ, sau đó định ra tay.
“Ngăn anh ta lại!”, Lưu Vô Hằng gào lên.
Nhưng không ai dám động đậy.
Người trước mặt một chiêu mở đầu đã dọa sợ các đệ tử Kỳ Lân Môn từ lâu, ai còn dám so chiêu với người như vậy?
“Khốn nạn!”.
Lưu Vô Hằng không còn cách nào, chỉ đành nhắm mắt đánh liều xông lên.
Nhưng hắn đâu thể nào là đối thủ, vừa mới đến gần đã bị Lâm Chính tóm cổ, nâng lên cao.
“Vô Hằng!”.
Lưu Quy sốt ruột, hét lên liên tục. Vì tâm trạng kích động nên ngực phập phồng, lại phun ra một ngụm máu, sau đó ngất đi.
“Bố!”, Lưu Vô Hằng hét lên.
Nhưng Lưu Quy không thể nghe thấy nữa.
Bây giờ, cục diện đã bị Lâm Chính kiểm soát hoàn toàn…
“Thần y Lâm, đừng ngang ngược nữa!”.
Lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên.
Giọng nói vừa cất lên, một bóng người nhảy vọt từ trên không trung tới, đáp xuống trước mặt Lâm Chính.
Đệ tử Kỳ Lân Môn ở xung quanh thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ.
“Bái kiến môn chủ!”.
Tiếng hô vang vọng.