Lâm Chính không hề biết rằng trận chiến ở Kỳ Lân Môn đã gây đả kích rất lớn đến quan niệm của Lệ Vô Cực.
Hắn đã hiểu ra, võ học cao nhất không thể bì với y đạo cao nhất.
Với võ, hắn chỉ có thể khiến người ta chết.
Nhưng với y, thì hắn có thể quyết định sống chết của một người.
Hắn cũng muốn có y thuật phi phàm, cũng muốn trở nên giống thần y Lâm.
Chỉ tiếc rằng, học y cũng giống như học võ, đều phải có thiên phú.
Lâm Chính không từ chối, mà muốn sắp xếp cho hắn đến học viện Huyền Y Phái.
Nhưng Lệ Vô Cực lại lắc đầu, hắn muốn Lâm Chính dạy hắn y học cơ bản, sau đó hắn sẽ chu du tứ phương, học hỏi những người tài giỏi.
Đạo học võ của Lệ Vô Cực khác với Lâm Chính.
Hắn không thích ru rú một xó, mà muốn mở rộng tầm nhìn, so tài với cao thủ.
Y đạo của hắn cũng vậy.
Lâm Chính bất đắc dĩ, chỉ đành đưa cho hắn một cuốn lý luận cơ sở về y học, và một chiếc thẻ ngân hàng, rồi tùy hắn muốn làm gì thì làm.
Giải quyết xong chuyện của Lệ Vô Cực, Lâm Chính liền quay về Yên Kinh.
Bây giờ anh đã có Thiên Huyền Thảo, đã đến lúc xử lý vết thương của Lương Huyền Mi rồi.
Bệnh viện thành phố Yên Kinh.
Vừa xuống xe, Lâm Chính đã vội vàng chạy vào bệnh viện.
"Thầy ơi!".
Đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên.
Lâm Chính sửng sốt, ngoảnh lại nhìn, thấy bác sĩ Triệu đang ngồi trên xe lăn ở hành lang.
Lâm Chính lập tức chạy tới. "Ông không sao chứ?".
Lâm Chính lập tức kiểm tra cho bác sĩ Triệu.
"Không sao, thương gân động cốt 100 ngày mà, tôi sắp khỏi rồi, cũng may thầy cho thuốc tốt, nếu không tôi cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được", bác sĩ Triệu mỉm cười đáp.
"Chờ lúc nào khỏi hẳn thì hãy đến học viện Huyền Y Phái học tập hai tháng, đến lúc đó tôi sẽ dạy ông một số y thuật, tránh về sau lại gặp chuyện như thế này nữa".
Lâm Chính vỗ vai bác sĩ Triệu, rồi rời đi.
Bác sĩ Triệu nghe thấy thế thì vô cùng kích động.
"Thầy sẽ đích thân dạy mình? Thầy sẽ đích thân dạy mình?".
Anh ta thì thào, toàn thân run rẩy, sau đó liều mạng đẩy bánh xe lăn, tiến về phía phòng làm việc của viện trưởng.
"Viện trưởng! Viện trưởng! Thần y Lâm sắp truyền y thuật cho tôi rồi!".
Tin này vừa lan ra, cả bệnh viện liền chấn động.
Bác sĩ Triệu bỗng chốc trở thành đối tượng được vô số người ngưỡng mộ.
Có thể nhận được chân truyền của thần y Lâm, đó là chuyện mà bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có.
Bệnh viện thành phố cũng có khoa Đông y, Lâm Chính mượn một phòng thuốc, bốc ít thuốc rồi bắt đầu cho vào nồi sắc.
Ông cụ vóc dáng gầy gò, cả người nồng mùi thuốc Đông y, rõ ràng là đã ở phòng thuốc rất nhiều năm.
Dường như ông ta không biết Lâm Chính, thấy anh xách túi thuốc bước vào, lại không mặc blouse trắng, ông ta không khỏi bật cười.
"Cậu là người nhà bệnh nhân hả? Cậu tự sắc thuốc sao? Có làm được không vậy?", ông lão hơi quay sang nhìn, ánh mắt nheo lại hỏi.
"Chào ông, tôi biết chút y thuật nên không làm phiền các bác sĩ nữa. Bây giờ bệnh viện cũng bận, có thể không làm phiền bọn họ thì cố gắng không làm phiền", Lâm Chính mỉm cười đáp, sau đó làm một số công việc chuẩn bị trước khi sắc thuốc một cách thuần thục.
Ông lão rất có hứng thú, bước tới nhìn mấy cái rồi thốt lên: "Không nhìn ra cậu cũng là người trong nghề, không tệ, không tệ".
"Khiến ông chê cười rồi".
"Hiếm có đấy, nhìn cậu mới chỉ 20 tuổi đầu, chắc cũng học Đông y được mấy năm rồi nhỉ? Đông y Hoa Quốc bác đại tinh thâm, cực kỳ phức tạp, quả thực không còn nhiều thanh niên chịu học cái này nữa. Đến khi chúng tôi không còn, không biết ai sẽ truyền thừa những báu vật do tổ tiên để lại nữa", ông lão lắc đầu liên tục, dường như đang cảm thán.
"Ông nghĩ nhiều rồi, Hoa Quốc đất rộng người đông, đời nào cũng có nhân tài. Trên thực tế vẫn còn rất nhiều hậu bối tài giỏi hơn người, những thứ tổ tiên để lại sẽ không mất được đâu".
"Cậu nói cũng có lý, tôi nghe nói dạo này có thần y Lâm gì đó rất giỏi giang, bệnh khó chữa đến đâu cũng không làm khó được cậu ấy, hơn nữa còn rất trẻ tuổi... Chắc chỉ tầm như cậu thôi, còn trẻ như vậy đã được người đời gọi là "thần y". Nếu không phải là lừa đảo thì chắc chắn là thực sự có tài", ông lão vuốt râu nói.
Lâm Chính mỉm cười, không tiếp lời.
Nhưng đúng lúc này, ông lão bỗng nhìn chằm chằm động tác bốc thuốc của anh, không nhịn được nói: "Này cậu nhóc, cậu bỏ Tam Chi Thảo vào nồi từ bây giờ liệu có hơi sớm không? Bỏ vào lúc này thì không có lợi cho việc hấp thụ Dung Khương, không thể phát huy dược tính của chúng. Để 10 phút nữa chẳng phải tốt hơn sao?".
"Bỏ vào lúc này là vừa khéo đấy ạ, dược tính của Tam Chi Đường quả thực đối chọi với Dung Khương, nhưng nếu bây giờ thêm vào cánh hoa của hoa Hoàng Nhan là có thể trung hòa dược tính của chúng", Lâm Chính đáp.
"Vớ vẩn! Cánh hoa Hoàng Nhan có thể trung hòa dược tính của Tam Chi Thảo và Dung Khương từ bao giờ vậy? Nó không những không trung hòa được, mà còn có thể sinh ra độc tính. Cậu đang sắc thuốc độc đó!", ông lão nghiêm giọng nói.
"Ông đừng lo, cái gọi là sinh ra độc tính thực ra phải xem độ lửa thế nào. Dù là thứ gì mà để lửa quá to hoặc nhiệt độ quá cao cũng sẽ có hại. Nhưng nếu nhiệt độ vừa phải phù hợp, thì đương nhiên sẽ không gây hại. Chỉ cần tôi giữ lửa vừa phải, thì bọn chúng không những không độc, mà còn vô hại", Lâm Chính cười đáp.
Nhưng ông lão nghe xong, tâm trạng lại trở nên vô cùng kích động.
"Nói hươu nói vượn! Chàng trai trẻ, cậu nghe những lời vớ vẩn này từ đâu vậy? Dược tính của thuốc có thể thay đổi nhờ độ lửa sao? Huống hồ mấy vị thuốc này nổi tiếng là xung khắc! Cậu mau dừng lại cho tôi! Rốt cuộc cậu đang cứu người hay đang hại người vậy? Dừng lại!", ông cụ quát.
Lâm Chính nhíu mày.
"Nếu ông không tin thì lát nữa tôi có thể chứng minh cho ông xem".
"Cậu bị làm sao thế nhỉ? Thuốc tôi uống cả đời còn nhiều hơn là thuốc cậu từng bốc, mà cậu không tin tôi sao? Nếu để xảy ra án mạng xem cậu xử lý kiểu gì? Không nghe lời người già thì chỉ có thiệt thân thôi!", ông lão phùng mang trợn mắt, cực kỳ tức giận.
Nhưng trong mắt Lâm Chính thì lại rất là đáng yêu.
Anh lắc đầu, không thèm cãi cọ với ông ta nữa, tiếp tục sắc thuốc.
Ông lão lại càng tức giận hơn.
"Cậu có dừng tay không? Nếu không dừng tay, tôi sẽ gọi bác sĩ đến!".
"Tôi chính là bác sĩ đây", Lâm Chính đáp.
"Cậu... Ngu ngốc khó dạy! Ngu ngốc khó dạy!".
Ông lão tức giận kêu lên, sau đó xoay người chạy đi.
Một lát sau, ông ta kéo một bác sĩ tới.
"Các cậu mau khuyên chàng trai kia đi, thật là cố chấp, thuốc độc mà đem đi sắc! Đúng là làm bừa!", ông lão cuống quýt nói.
Bác sĩ kia sau khi nhìn thấy Lâm Chính thì thất thanh kêu lên.
"Thần y Lâm? Là cậu sao?".