Cô ta vừa lên tiếng, người ở đây đều ngạc nhiên.
Ánh mắt tất cả mọi người đều dán lên gương mặt Lâm Chính đã lộ ra.
Các cặp mắt đều mở lớn, miệng há to.
Nhìn sơ qua, gương mặt của Lâm Chính lúc này đúng là có chút giống thần y Lâm, nhưng nhìn kỹ thì cũng có chỗ không giống.
Ví dụ như xương gò má, ví dụ như lông mày…
Nếu ở đây có ai là fan của thần y Lâm giống Lương Tiểu Điệp thì đương nhiên sẽ biết người này là giả mạo.
Người ngoài thật sự không thể nhìn ra được điều gì.
Nhưng thực tế, ở đây có không ít người là fan của thần y Lâm.
Bọn họ quan sát Lâm Chính thật kỹ, trong lòng cũng không dám khẳng định.
“Tôi nói với mấy người, hôm nay anh… anh trai tôi tới đây không phải muốn làm khó dễ mấy người. Nhưng mấy… mấy người nhất định phải hứa sau này không được gây rắc rối cho tôi nữa, nghe chưa?”, Lương Tiểu Điệp cố giữ sự tự tin không nhiều của mình, lên tiếng.
“Nhưng anh ta không phải thần y Lâm!”.
Một cô gái lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp màn hình live khi Lâm Chính chữa bệnh ở Hiệp hội Y tế nước Mễ, so sánh với gương mặt của Lâm Chính lúc này, sau đó cười nhạt nói: “Mặc dù tôi phải thừa nhận người này rất giống với thần y Lâm, nhưng nhìn kỹ vẫn có nhiều chỗ không giống. Con nhỏ khốn kiếp, mày được lắm! Để lừa bọn tao mà dám tìm một người giống thần y Lâm như vậy! Lợi hại, lợi hại!”.
Lương Tiểu Điệp nghe vậy, hơi thở trở nên gấp gáp.
“Này, anh trai, con nhỏ này cho anh bao nhiêu tiền để anh đến đây đóng kịch thay cô ta? Anh nói một con số, chị đây sẽ trả anh gấp đôi. Anh chỉ cần uống vài ly rượu với chị đây, sau đó lăn vài cái trên giường là được, anh thấy OK không? Yên tâm, chị đây rất nhẹ nhàng!”, một cô gái thể trạng hơi béo tiến tới, hai mắt tỏa sáng, ôm cánh tay Lâm Chính nói.
Mặc dù dáng vẻ Lâm Chính có chút khác biệt với thần y Lâm, nhưng đây cũng là gương mặt đẹp trai tiêu chuẩn, ngay cả cậu Vân cũng không bằng, đương nhiên những cô gái này không chống đỡ nổi.
Dù là Mãn Băng Hoàn cũng không khỏi nhìn Lâm Chính nhiều thêm, mắt lóe sáng.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cô. Ngoài ra, tôi thật sự là thần y Lâm, các người không tin thì tôi cũng hết cách. Dù sao những gì tôi cần nói cũng đã nói hết rồi, hi vọng sau này các người đừng quấy rầy em gái tôi nữa”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha ha ha…”.
Bộ dạng nghiêm túc của Lâm Chính lại làm bọn họ không nhịn được cười.
Mãn Băng Hoàn cũng không khỏi phì cười.
“Tên này còn thật sự tưởng rằng mình là thần y Lâm? Tiểu Điệp, anh nghe nói thần y Lâm có chút quan hệ với chị em, nếu thần y Lâm biết em tìm một diễn viên đến để giả danh lừa bịp, chắc chắn anh ta sẽ căm hận chị em thậm chí là nhà họ Lương. Đến lúc đó, nhà họ Lương sẽ bị em liên lụy mất!”, cậu Vân lạnh lùng nói.
Lương Tiểu Điệp kinh hãi, không dám lên tiếng.
Nhìn thấy phản ứng của Lương Tiểu Điệp, bọn họ cũng biết người này chắc chắn là một kẻ giả mạo.
“Ném anh ta ra ngoài đi, đánh gãy hai chân anh ta cho tôi! Coi như trừng phạt chuyện anh ta giả mạo thần y Lâm!”, cậu Vân phất tay.
“Vâng thưa cậu chủ!”.
Đám tay chân gật đầu, lại xông lên lần nữa.
“Các người đừng qua đây, đừng… đừng qua đây!”, Lương Tiểu Điệp sợ hãi, run lẩy bẩy, kéo cánh tay Lâm Chính, vội nói: “Chạy, anh mau nghĩ cách chạy đi!”.
“Không cần chạy!”.
Lâm Chính nhỏ giọng nói, sau đó liếc nhìn cậu Vân, thản nhiên nói: “Cậu Vân, nếu tôi thật sự là thần y Lâm, cậu có thể chịu trách nhiệm cho những việc mình làm không?”.
“Anh có ý gì?”, cậu Vân nhíu mày.
“Bây giờ máy quay có chỉnh sửa và kỹ thuật photoshop đã tràn lan, đi so sánh dáng vẻ trên màn ảnh và dáng vẻ ở bên ngoài vốn là một chuyện rất ngu xuẩn”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Thế nên anh không phải hàng giả?”, Mãn Băng Hoàn hút thuốc, thờ ơ nói.
“Đương nhiên”.
“Ha, được, nếu anh là thần y Lâm thì hãy chứng minh thân phận của mình đi!”.
“Chứng minh thế nào?”.
“Gọi điện thoại cho Mã Hải của Dương Hoa, chuyện này… chắc là dễ thôi nhỉ?”, Mãn Băng Hoàn nheo mắt lại, nói.
Lâm Chính nhíu mày.
“Thế nào? Không dám à? Sợ lộ đuôi rồi?’.
“Nếu anh là thật thì có gì mà không dám?”.
“Gọi đi! Nếu anh gọi, chứng minh anh đúng là thần y Lâm, bây giờ tôi sẽ dập đầu nhận sai với anh!”.
“Mau gọi đi!”.
Bọn họ đồng loạt hô hào, liên tục giễu cợt.
Lâm Chính gật đầu: “Được, bây giờ tôi sẽ gọi cho mấy người xem!”.
Nói xong, anh lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Mã Hải, chuẩn bị gọi đi.
Đúng lúc này, bên cạnh lại vang lên tiếng khóc lóc.
“Không cần nữa! Không cần nữa! Anh ấy là giả đấy, mấy người không cần làm khó chúng tôi nữa!”.
Là Lương Tiểu Điệp.
Lúc này cô ta đã hoàn toàn suy sụp.
Từ trước cô ta đã cảm thấy chuyện này không đáng tin, cũng đã dự liệu trước kết quả sẽ thế này, nhưng cô ta không ngờ kết quả ấy lại đến nhanh như vậy…
Lâm Chính nhíu mày.
Lương Tiểu Điệp khóc thét lên van nài: “Cầu xin mấy người tha cho chúng tôi đi đi. Chỉ cần mấy người chịu thả chúng tôi, sau này mấy người muốn tôi làm gì tôi cũng chịu, có được không…”.
Cô ta thật sự sợ rồi…