Lâm Chính đi tới, cô gái đó sợ đến mức nhịp thở cũng sắp ngưng lại.
Cả đời này cô ta chưa bao giờ sợ như vậy.
“Anh… Anh muốn làm gì? Anh định làm gì?”.
Cô gái run rẩy hét lên, dù giọng nói vẫn rất yếu ớt.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm cô bị thương đâu, bởi vì không cần thiết nữa”, Lâm Chính nói.
“Không cần thiết?”.
“Lần này tôi không giết các người. Cô về đưa tin cho người của Ưng Các, Dương Hoa của tôi không thể giao cho bất kỳ ai. Nếu các người thật sự có hứng thú với Dương Hoa thì có thể tới giành lấy, nhưng phải dựa vào bản lĩnh của mình! Hiểu chưa?”, Lâm Chính nói.
Đồng tử của cô gái co lại, không nói gì nữa, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta muốn đáp lại, nhưng cổ họng giống như bị mắc nghẹn gì đó.
Lúc này, một nhóm người chạy tới hành lang.
Đó là các nhân viên y tế.
“Chuyện gì thế? Người bị thương ở đâu?”.
“Trời ạ, bọn họ… làm sao vậy?”.
“Hai băng ca e là không đủ!”.
“Ở đây vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?”.
Các nhân viên y tế nhìn cảnh tượng tan hoang đó, ai nấy đều sợ ngây người.
“Ồ, không có gì, nơi này là hiện trường tu sửa, vừa rồi chỉ xảy ra chút tai nạn bất ngờ, hai thợ sửa chữa bị thương. Làm phiền các anh mau chóng đưa hai người này đến bệnh viện điều trị”, Lâm Chính lên tiếng.
“Đang sửa chữa bất ngờ bị thương?”.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn hai người trên mặt đất.
“Nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn họ… không giống với thợ sửa chữa…”.
Nhân viên y tế đều nghi hoặc không thôi.
Lâm Chính cũng không giải thích.
Cứu người quan trọng, bọn họ khiêng hai người nam nữ này lên băng ca, vội vàng đưa xuống lầu.
Không lâu sau, người của Học viện Huyền Y Phái cũng đến nơi, đón người bị thương đi, đồng thời cảnh sát cũng đến hiện trường hỏi han tình hình.
Những chuyện này giao cho Mã Hải ứng phó là được.
Lâm Chính đi một mình xuống phòng làm việc ở dưới lầu, đóng cửa lại, sau đó rút từng cây kim châm cứu trong người ra.
Đợi sau khi rút hết kim, anh lập tức nôn ra ngụm máu, ngồi trên ghế thở hổn hển, dường như rất mệt mỏi, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Thật ra làm gì có Sát Long Cốt Châm Quyết!
Những thứ đó chỉ để lừa hai người kia thôi.
Chưởng đó là kết quả khi Lâm Chính dùng chân khí toàn thân phóng ra ngoài.
Đương nhiên, Lâm Chính làm vậy cũng là có mục đích.
Dùng nó để uy hiếp Ưng Các!
Anh tin rằng lần này Ưng Các phái hai người họ đến đây không phải thật sự muốn thâu tóm Dương Hoa ngay.
Nếu có thể thâu tóm thì tất nhiên là tốt nhất, nhưng chỉ dựa vào một câu nói của Ưng Các mà muốn nuốt gọn Dương Hoa thì không hiện thực cho lắm.
Mục đích chủ yếu của đôi nam nữ này thật ra là muốn thăm dò độ nông sâu của Lâm Chính.
Nếu đã là thăm dò, đương nhiên Lâm Chính sẽ không cho bọn họ cơ hội. Bọn họ càng không hiểu được Lâm Chính, Lâm Chính càng thể hiện ra dáng vẻ như người trời cho bọn họ thấy sợ.
Chỉ là Ưng Các chung quy cũng là Ưng Các.
Lần uy hiếp này có thể mang lại sự yên tĩnh cho anh trong thời gian ngắn.
Sau sự yên tĩnh, chắc chắn sẽ là một trận giông bão mãnh liệt…
“Không ngờ lại bị Ưng Các nhắm tới… Xem ra ngày tháng sau này không được bình yên nữa rồi”.
“Nhưng vậy cũng tốt… Ưng Các có quan hệ mật thiết với nhà họ Lâm, đại hội mở ra, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ hội họp với Ưng Các. Nếu xóa bỏ Ưng Các trước lúc đó, nhà họ Lâm sẽ như mất đi một cánh tay, chuyện này có lợi ích rất lớn cho kế hoạch sau này của mình”.
Ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị, trong đồng tử lóe lên tia sáng lấp lánh.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi”, Lâm Chính hô lên.
Cửa được mở ra, Mã Hải bước nhanh vào.
“Chủ tịch Lâm, văn phòng trên tầng cao nhất cần được sửa chữa, văn phòng tạm thời của cậu đã được bố trí ở tầng này. Ngoài ra, tôi đã bảo Từ Thiên và Cung Hỉ Vân tăng cường lực lượng bảo vệ xung quanh công ty”, Mã Hải cung kính nói.
“Bây giờ hai người kia đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.
“Đã đưa đến bệnh viện thành phố”.
“Lát nữa đến bệnh viện thành phố xem sao”.
Lâm Chính đứng dậy.
“Cậu sao vậy?”, Mã Hải ngạc nhiên, sau đó vội nói: “Chủ tịch Lâm, cậu… định đến bệnh viện thành phố làm gì?”.
“Tôi phải hỏi người của Ưng Các. Đi thôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mã Hải kinh ngạc, vội vàng chuẩn bị xe.
Hai tiếng sau.
Lâm Chính thay bộ quần áo khác, đi theo Mã Hải đến bệnh viện.
Đôi nam nữ đó đang được phẫu thuật, hai cảnh sát canh giữ ở bên ngoài, đợi hai người hồi phục thì lấy lời khai.
Đương nhiên Lâm Chính không đến vì hai người đó.
Anh ngồi ở hành lang, nhắm mắt dưỡng thần.
Mã Hải hoang mang đứng ở bên cạnh.
Lâm Chính có gì muốn hỏi bọn họ sao?
Nếu muốn hỏi thì sao lúc trước không hỏi, mà đợi đến bây giờ?
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc Âu phục đeo kính đen bước nhanh đến.
Người đàn ông đi giày da bóng lưỡng, gõ lên mặt đất phát ra âm thanh vô cùng to rõ.
Mã Hải vô thức nhìn về người đó.
Người đó có vẻ cũng đã chú ý đến Lâm Chính, khóe miệng giương lên, sau đó đi thẳng về phía anh.
“Người của Ưng Các phải không?”, Lâm Chính mở mắt ra, bình tĩnh nói.
“Không ngờ Chủ tịch Lâm lại đợi tôi ở đây?”, người đó dường như không hề bất ngờ, mà cười nhạt nói.
“Chắc là Ưng Các các anh cũng đã biết thái độ của tôi rồi chứ?”, Lâm Chính nói.
“Đã biết. Chủ tịch Lâm, anh rất đặc biệt, nhưng theo tôi thấy… anh cũng rất ngu xuẩn!”.
Người đó mỉm cười nói.