“Chủ tịch Lâm không biết ông Nhậm sao?”.
“Sao có thể được? Ông Nhậm là người nổi tiếng như vậy, sao Chủ tịch Lâm có thể không biết? Huống hồ hội thảo lần này vốn là Dương Hoa hợp tác với ông Nhậm, Chủ tịch Lâm lại không quen biết ông Nhậm? Vậy không phải đang đùa hay sao?”.
“Tôi thấy… hơn phân nửa là Chủ tịch Lâm đang đùa với ông Nhậm”.
“Có lẽ vậy…”.
“Chỉ là chuyện cười này hơi nhạt mà thôi”.
Bọn họ ghé tai nhau thì thầm.
Nhậm Quy thì nhíu mày, trên mặt để lộ vẻ không vui.
“Chủ tịch Lâm, người này là Nhậm Quy của Tập đoàn Hằng Nguyện, tôi có nhắc tới với cậu đấy”, Mã Hải giới thiệu đơn giản, giọng nói không mặn không nhạt.
“Ồ, là vậy à!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Xem ra Chủ tịch Lâm không biết về tôi mấy, nhưng không sao trước lạ sau quen, chúng ta trò chuyện từ từ rồi cũng quen thôi”, Nhậm Quy mỉm cười nói.
Dù trong lòng ông ta rất không vui, nhưng bây giờ ông ta cũng không thể nổi đóa.
“Tôi không hiểu rõ về ông, nhưng tôi muốn hỏi ông một câu, ai cho ông xen miệng vào?”, Lâm Chính thờ ơ nhìn chằm chằm Nhậm Quy, nói.
Nhậm Quy lập tức sững sờ.
Hiện trường sôi sục trở nên yên lặng trong nháy mắt.
Bọn họ mở to mắt, không tin nổi nhìn Lâm Chính.
Không ai ngờ Lâm Chính lại nói ra lời như vậy…
Lần này… không thể nào là đùa!
Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, nghẹn họng nhìn trân trân, hô hấp như chậm lại.
Chủ tịch Lâm đang làm gì vậy?
Rõ ràng anh đang cố ý làm khó Nhậm Quy!
Đây là định đùa cợt Nhậm Quy à!
Anh xem Nhậm Quy là gì rồi?
Chẳng phải Dương Hoa có quan hệ hợp tác mật thiết về thương mại với Nhậm Quy sao? Vì sao hôm nay Chủ tịch Lâm lại làm bẽ mặt Nhậm Quy?
Lẽ nào anh không phân rõ đây là trường hợp gì sao?
Lúc này, đầu óc nhiều người lại loạn cào cào, hoàn toàn không thể hiểu nổi cảnh tượng trước mắt.
Phòng hội nghị yên ắng vô thanh.
Phóng viên bị bảo vệ ngăn lại ngoài cửa cũng dỏng lỗ tai lên nghe.
Hội nghị tư nhân thế này bọn họ không thể vào, nhưng sau khi hội nghị kết thúc, bọn họ có thể phỏng vấn từng người.
Giờ phút này, các phóng viên nhạy bén ngửi được một tin tức lớn.
Bọn họ tin rằng trong này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
“Chủ tịch Lâm, tôi không hiểu cậu nói vậy là có ý gì!”.
Nhậm Quy hoàn hồn lại từ cơn kinh ngạc, nhíu mày nhìn Lâm Chính.
“Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Hay là trí thông minh của ông không thể hiểu được lời tôi nói? Tôi hỏi ông vì sao ông lại xen miệng vào? Tôi có nói ông phát biểu sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt nhìn Nhậm Quy, nói.
“Cậu… Chủ tịch Lâm! Cậu ức hiếp người quá đáng!”.
Nhậm Quy đập bàn đứng dậy, chỉ vào Lâm Chính nói: “Tôi không biết tôi đã đắc tội cậu chỗ nào, nhưng cậu cũng không cần ức hiếp người như vậy chứ? Cậu có gì không vui thì nói thẳng với tôi là được, không cần phải nói giọng quái gở kiểu vậy!”.
Tính Nhậm Quy cũng không quá nóng nảy, nhưng Chủ tịch Lâm chỉ trích ông ta ngay trước mặt nhiều người như vậy, vốn không định giữ mặt mũi cho ông ta.
Nhậm Quy sao có thể nhẫn nhịn được cơn giận? Nếu không nổi đóa, sau này ông ta còn làm ăn gì trong giới kinh doanh trong nước được nữa?
“Tôi có câu nào là quái gở? Ông Nhậm, nếu ông có gì bất mãn với tôi, tôi đề nghị bây giờ ông hãy rời khỏi đây đi!”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Cậu…”.
Nhậm Quy tức đến mức mặt đỏ bừng.
Đây là định đuổi ông ta đi!
Nếu ông ta cứ đi như vậy, bên ngoài có nhiều người của giới truyền thông, chắc chắn sẽ đưa tin, không những ông ta mất mặt, mà công ty của ông ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nhậm Quy không muốn rời đi như vậy.
Dù có đi, ít nhất cũng phải lấy lại chút mặt mũi, vớt vát được gì đó!
Lúc này, tâm trạng Nhậm Quy vô cùng phức tạp. Ông ta không biết mình đã làm gì Chủ tịch Lâm, vì sao Chủ tịch Lâm lại làm khó ông ta như vậy.
Chẳng lẽ… là buổi tiệc tối hôm qua?
Nhưng buổi tiệc tối hôm qua không ảnh hưởng gì đến Chủ tịch Lâm mới đúng.
Nhậm Quy nghi hoặc không thôi.
“Chủ tịch Lâm, ông Nhậm có chỗ nào mạo phạm cậu, mong cậu hãy bỏ qua cho. Mọi người đều là bạn, sau này còn gặp lại, huống hồ chúng ta đều là đối tác làm ăn, không cần thiết phải như vậy!”.
Cuối cùng, có người không nhìn thêm được nữa, vội vàng đứng dậy, muốn làm người hòa giải.
Lâm Chính liếc nhìn người đó, thờ ơ nói: “Ông lại là ai?”.
“Chủ tịch Lâm, tôi là Sở Hào của Mại Khoa, chúng ta đã từng gặp nhau!”, người đó ngạc nhiên.
“Sở Hào?”, Lâm Chính gật đầu, bình thản hỏi: “Vậy ông đang giảng đạo cho tôi, hay là đang dạy đời tôi?”.
“Chuyện này… Chủ tịch Lâm, tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy… mọi người đều là bạn, không cần thiết phải xích mích tình cảm vì chuyện này”, Sở Hào lại nói.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, nghiêng đầu ra hiệu Mã Hải.
Mã Hải hiểu ý, lập tức lấy một tờ hợp đồng ra đặt lên bàn.
“Đây là tất cả hợp đồng và thỏa thuận hợp tác dự án của Dương Hoa chúng tôi và Mại Khoa. Bây giờ tôi tuyên bố, Dương Hoa đơn phương chấm dứt toàn bộ hợp đồng với Mại Khoa. Ông Sở, bây giờ chúng ta không còn là bạn nữa, có lẽ không cần lo xích mích tình cảm nữa nhỉ?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Sở Hào nghe vậy thì ngây ra như phỗng.
Tất cả mọi người ở đây cũng trợn tròn mắt…
Chủ tịch Lâm… bị sao vậy?