TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1009: MÈO MẢ GÀ ĐỒNG

Lâm Chính là người thế nào bản thân anh biết rõ. Hôm nay Mã Hải đưa ra biên bản hủy hợp đồng này đúng là anh vì việc riêng. Anh muốn trả thù. Tuy nhiên…anh cũng có dự tính của mình.

Đã trở thành kẻ địch thì phải dứt khoát, tìm ra được thóp của đám người này, sau đó công khai công bố để cho danh tiếng và nội bộ của họ trụ không vững. Cuối cùng để Mã Hải mua lại công ty của họ. Giống như cách mà họ làm với Sở Hào vậy.

Mặc dù là quan hệ hợp tác, nhưng nếu có thể kiểm soát được đối phương thì chẳng phải là tốt hơn sao. Mã Hảo cũng luôn muốn có được mạng lưới phân phối của Sở Hào mà. Và thế là Lâm Chính cho người đi điều tra những ông sếp kia.

Quả nhiên…đến anh cũng phải ngạc nhiên. Hóa ra đám sếp với vẻ bề ngoài sáng chói này lại làm những việc đồi bại như vậy. Những chuyện mà không bằng cả cầm thú thì họ cũng làm.

Việc chèn ép các công ty khác chỉ là chuyện nhỏ. Việc buôn lậu ở khắp các địa điểm với họ cũng diễn ra thường xuyên. Trong đó có một vài người còn rất thích bạo lực, ngược đãi. Mã Hãi điều tra thì phát hiện có rất nhiều người đã từng bị đám ông chủ này tra tấn. Trong đó còn có những cô gái đã chết trong tay họ…

Nhìn những thông tin mà tiểu đội Ám Ưng thu thập được thì đến Lâm Chính cũng ớn lạnh. Anh tức điên lên. Bậy nên anh không chỉ hủy hợp tác với họ mà còn muốn khiến họ gặp quả báo.

“Thần y Lâm!..Cậu lấy từ đâu ra những thứ này vậy? Đây…là gì thế? Những thứ này…có liên quan gì tới chúng tôi chứ?”, một ông sếp run rẩy khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

“Đây là gì, chắc mọi người biết rõ mà!”, Lâm Chính lạnh giọng đáp lại.

“Tôi…tôi không rõ. Tôi không biết! Không biết gì hết! Chủ tịch Lâm..cậu mau tắt những hình ảnh dơ bẩn này đi! Thế này còn ra thể thống gì nữa! Đúng là không chấp nhận được!”

“Đúng vậy, chủ tịch Lâm! Cậu mau tắt đi!”

Đám người này che mắt, bộ dạng trông vừa hoảng sợ vừa cảm thấy ghê tởm. Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Sao? Lúc các người làm chuyện này sao không thấy ghét? Sao không cảm thấy ghê tởm? Giờ tỏ ra như vậy, các người không thấy giả tạo à?”

“Chủ tịch Lâm! Tôi không biết cậu lấy những thứ này ở đâu nhưng tôi nói cậu nghe, những thứ này…không có liên quan gì tới tôi hết. Tôi không biết cậu đang mở cái gì. Không biết gì cả!”

“Đúng vậy! Có phải cậu cố tình cắt ghép để hãm hại chúng tôi không?”

“Chủ tịch Lâm! Chúng tôi trong sạch! Huống hồ chúng tới là để bàn bạc công việc, không phải là tới gây sự! Tôi còn có việc, không nói với cậu nữa. Tạm biệt!”

“Đúng vậy. Tôi cũng phải đi!”, ai cũng tái mặt lên tiếng, sau đó bèn rời khỏi phòng họp. Dù bước chân của họ không vững vì họ đang run lẩy bẩy…

Đúng lúc khi họ tới gần lối ra…Thì cánh cửa được đẩy ra…

Một nhóm phóng viên cùng với cảnh sát lao vào nhanh chóng khóa chặt không gian.

“Các người là ai?”

“Các người làm gì vậy?”

“Chủ tịch Lâm! Đây là cách các cậu tiếp đón khách đấy à?”

“Bảo vệ của Dương Hoa đâu?”, đám ông chủ hoảng loạn. Ai cũng kêu lên và ôm đầu che mặt. Thế nhưng vô ích. Một lúc sau, một lượng lớn những ông chủ này bị nhóm cảnh sát ghì xuống đất.

Một số ít không bị sao thì đứng run rẩy. Không ai hiểu là đã xảy ra chuyện gì.

Một người cảnh sát quát lên: “Các ông đã bị bắt vì vi phạm pháp luật. Có chuyện gì thì về đồn rồi nói. Đưa hết đi!”

“Vâng đội trưởng!”, đám đông hô lên. Thế rồi mấy ông sếp lớn bị áp giải về đồn.

Nhà báo ở bên ngoài thấy vậy thì chấn động. Cả hành lang vang lên tiếng gào thét, nhốn nháo và um xùm. Bên trong phòng, chỉ còn lại vài người. Cư Chí Cường, Nhậm Quy và vài người khác chưa bị đưa đi. Nhưng rõ ràng là họ cũng vô cùng sợ hãi.

Lúc này, không ai ngờ buổi họp lại trở thành một buổi phán quyết. Không gian im lặng tới ghê người.

“Giám đốc Nhậm, ông có biết chuyện mà những người đó làm không?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Nhậm Quy. Anh hỏi.

Nhậm Quy tái mặt, đanh giọng: “Sao tôi biết được? Tôi có thân với họ đâu!”

Lâm Chính không tin là Nhậm Quy không biết gì. Cả nước cũng có từng đó, chút chuyện như thế thì giấu được ai?

“Giám đốc Nhậm cũng nên cẩn thận nhé”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Tôi cẩn thận? Chủ tịch Lâm, cậu cứ lo cho mình đi! Những người đó có thể bị bắt nhưng vẫn sẽ ra được thôi. Cậu chắc là cậu đẩy được họ vào tù chứ? Nếu mà không thì cậu cho rằng họ có tha cho cậu không? E rằng họ sẽ báo thù cậu bất chấp đấy. Chủ tịch Lâm, cậu chuẩn bị mà đối đầu với họ đi”, Nhậm Quy hờ hững đáp lại.

“Dựa vào đám mèo mả gà đồng đó mà đòi tôi phải chuẩn bị à?”

Lâm Chính nheo mắt nhìn Nhậm Quy: “Ông có biết, dù là ông thì trong mắt tôi cũng không là gì không?”

“Cậu!”, Nhậm Quy bốc hỏa.


Đọc truyện chữ Full