Bầu không khí kỳ dị kéo dài tầm vài giây. Sau đó…
Ầm! HIện trường lập tức bùng nổ. Tất cả đám nhà báo mất kiểm soát, nhảy cả lên ghế và chĩa míc về phía Lâm Chính. Những người ngồi trước màn hình cũng nhốn nháo cả lên. Tất cả đã mất kiểm soát.
Nhiều người còn gào thét. Lúc này, mọi người có cảm giác như muốn nổ tung .
“Ôi trời…bệnh đó mà thần y Lâm cũng có thể chữa trị được sao?”
“Tốt quá rồi! Tốt quá rồi bố ơi. Bệnh của bố có thể chữa khỏi rồi!”
“Tôi cũng không phải kiêng kị nữa rồi”.
“Căn bệnh đã hành hạ tôi không biết bao nhiêu năm. Cuối cùng có thể hồi phục được rồi!”
Vô số người kích động rơi nước mắt và ôm chầm lấy người nhà của mình. Bọn họ không hề nghi ngờ thần y Lâm. Bởi vì thần y Lâm từng tạo ra những loại thuốc tương tự như thế. Đầu tiên là nhồi máu não rồi đến viêm mũi. Tất cả đều mang tới hi vọng cho người khác và cứu sống không ít mạng người. Lời nói của thần y Lâm đã đủ để đảm bảo rồi.
Mọi người hoan hô và hò reo không ngớt. Rất nhiều gia đình bắt đầu ca hát nhảy múa. Đối với rất nhiều người bệnh thì ngày hôm nay là ngày đáng để kỷ niệm. Đối với những phóng viên có mặt, bọn họ cũng biết điều này có nghĩa là gì.
“Thần y Lâm! Xin hỏi thuốc đặc trị tiểu đường này nghiên cứu ra từ khi nào vậy? Có thể điều trị khỏi hoàn toàn căn bệnh này không?”
“Thần y Lâm! Đây có phải là đòn sát phát đánh lại những doanh nghiệp đã tấn công tập đoàn Dương Hoa không?”
“Thần y Lâm! Anh cố ý giấu chiêu bài này đúng không?”
“Tiếp theo anh sẽ có dự định gì?”
Đám nhà báo điên cuồng dí míc về phía Lâm Chính. Thế nhưng anh không hề trả lời mà chỉ đứng dậy rời đi. Mã Hải vội vàng sắp xếp bảo vệ hộ tống anh. Buổi họp báo đã kết thúc khi Lâm Chính đưa ra thông tin quan trọng xong.
Đám người Nhậm Quy ngồi trước màn hình đã không còn cười được nữa. Tất cả đều nhìn chăm chăm tivi.Căn phòng im lặng ghê người. Dường như có thể nghe được cả hơi thở của nhau và cả tiếng tim đập mãnh liệt nữa. Nhậm Quy nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
“Chuyện gì thế này? Tại sao chủ tịch Lâm vẫn còn chiêu này chứ?", Cư Chí Cường khóc dở mếu dở.
“Tôi cũng không biết”, Nhậm Quy nói giọng khàn đặc. Cuối cùng thì ông ta cũng hiểu vì sao Lâm Chính dám ăn nói như vậy. Đúng là…nếu loại thuốc này là thật thì dù những doanh nghiệp kia có chèn ép Lâm Chính thế nào cũng vô ích.
Chỉ dựa vào loại thuốc này thôi không chỉ giúp Dương Hoa đổi đời mà còn một bước lên tiên nữa. Người ta đã một bước lên tiên rồi thì bạn ngăn chặn kiểu gì?
“Không thể nào! Là giả! Chắc chắn là giả!”
Một ông chủ nghiến răng hét lên: “Ông Nhậm! Các vị! Mọi người đừng sợ. Chắc chắn là giả. Có lẽ lúc này tên họ Lâm đó không còn cách nào khác nên mới bịa ra như vậy. Làm gì có thuốc đặc trị tiểu đường chứ. Tất cả là lừa đảo hết”.
“Có phải là lừa đảo hay không thì ba ngày nữa sẽ biết mà. Ông cảm thấy cậu ta dám lấy chuyện đó ra lừa gạt người khác sao? Như vậy thì ba ngày sau cậu ta giải thích kiểu gì? Nếu là giả, chẳng phải danh tiếng của Dương Hoa sẽ bị hủy hoại hả?”, Nhậm Quy lạnh lùng nói.
“Vậy thì giờ chúng ta phải làm sao? Nếu anh ta mà thành công thì bao nhiêu nỗ lực của chúng ta chẳng phải là công cốc?”, Cư Chí Cường vội hỏi.
“Đừng vội. Thuốc còn chưa tung ra thị trường mà. Nếu đã vậy thì chúng ta vẫn còn cơ hội”, Nhậm Quy nheo mắt.
“Ông Nhậm có cách gì?”, cả đám người sà tới.
“Rất đơn giản. Lập tức tìm người điều tra nơi sản xuất loại thuốc này, sau đó…”, Nhậm Quy không nói tiếp nhưng ai cũng hiểu ý của ông ta.
“Ý của ông Nhậm là…”
“Chúng ta không cần phải chôn vùi loại thuốc này chỉ cần nghĩ cách kéo dài thời gian ra vài ngày thôi. Như vậy Dương Hoa sẽ bị tổn thất. Nếu có thể thì kiếm luôn phương thuốc rồi chúng ta tự sản xuất. Như vậy thì chắc chắn Dương Hoa sẽ chết không có đất chôn”, Nhậm Quy cười nói.
“Nếu đã làm như vậy thì chúng ta sẽ vận động toàn bộ nguồn lực của mình”.
“Cần cử người nào là cử đi hết”.
“Tuyệt đối không được nương tay”.
“Được!”, đám đông hạ quyết tâm. Sau đó họ lấy điện thoại ra và sắp xếp công việc.
Lâm Chính lúc này đã về tới phòng làm việc. Mã Hải vui mừng chạy vào: “Chủ tịch Lâm, Sau khi thông báo về thuốc mới, cổ phiếu đã bắt đầu tăng lên rồi. Không chỉ có vậy, các bên đối tác cũng đã gọi điện nói là muốn bàn về thuốc mới với chúng ta. Đây chính là cơ hội, chắc chắn chúng ta phải nắm thật chắc”
“Nhận lúc còn sốt dẻo mau tìm nhà cung ứng nguyên liệu đi”, Lâm Chính nói.
“Vâng chủ tịch”, Mã Hải gật đầu, lập tức đi làm việc.
Tin tức bùng nổ, Dương Hoa lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của đám đông. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông. Lâm Chính liếc nhìn số điện thoại và mỉm cười.
“Cuối cùng cũng gọi tới rồi, lần này…chắc ông không còn gì phải đắn đo nữa đâu nhỉ?"