“Cậu ấm nhà họ Vương?”.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía đám người kia, hỏi: “Cậu ấm nhà họ Vương đó có lai lịch thế nào? Lợi hại như vậy?”.
“Lai lịch ghê gớm lắm! Nhà bọn họ là gia tộc lớn có Dương Hoa chống lưng, giàu có hào sảng, không ai dám dây vào bọn họ!”, nhân viên phục vụ thở dài nói.
“Dựa vào Dương Hoa?”.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh đi.
Xem ra cậu Vương này không phải lần đầu gây ra những chuyện thế này, nếu không thì sao một nhân viên phục vụ lại hiểu rõ anh ta như vậy?
“Đúng vậy, nhà họ Vương bọn họ đều là cốt cán cấp cao của Dương Hoa, thế lực rất lớn! Ở Giang Thành ai dám dây vào bọn họ? Nếu chọc giận bọn họ, bọn họ mời thần y Lâm ra, ai chịu nổi hậu quả chứ!”, nhân viên phục vụ thở dài liên tục.
Trong mắt Lâm Chính lập tức tràn đầy sương lạnh.
Tô Nhu ở đối diện không khỏi giật mình.
Cô chưa bao giờ thấy Lâm Chính lộ ra ánh mắt như vậy.
“Thần y Lâm là người cao thượng cỡ nào! Nếu biết Dương Hoa có con sâu như vậy chắc chắn sẽ rất tức giận!”, Tô Nhu hoàn hồn, lạnh lùng lên tiếng.
“Bây giờ Dương Hoa sản nghiệp lớn, người trong công ty rất nhiều, khó tránh sẽ có sâu mọt, nhưng loại chuyện này chúng ta quản được sao? Anh chị cứ coi như thương xót chúng tôi, hai người đi nơi khác dùng bữa được không? Nếu cậu Vương kia tức giận, quản lý xui xẻo, chỉ sợ chúng tôi cũng sẽ gặp họa! Anh chị giúp đỡ chúng tôi đi”, nhân viên phục vụ van nài.
Tô Nhu thở dài, nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, chúng ta đổi nhà hàng khác đi”.
“Không cần, cứ ăn ở đây đi”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”, Tô Nhu ngạc nhiên.
Cô không biết tính cách Lâm Chính trở nên cứng rắn như vậy từ lúc nào…
“Thưa anh, anh làm vậy không phải là đang làm khó tôi sao?”, nhân viên phục vụ muốn khóc mà không có nước mắt.
“Cậu Vương kia có phải định bao cả nhà hàng này không?”, Lâm Chính nhìn anh ta, hỏi.
“Đúng…”.
“Vậy được, tôi mua lại nhà hàng của các anh! Từ nay trở đi, nhà hàng này là của tôi!”, Lâm Chính cũng lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đặt lên bàn.
Tô Nhu nghe vậy vô cùng ngạc nhiên.
Nhân viên phục vụ càng kinh ngạc.
“Anh… anh không đùa đấy chứ?”, nhân viên phục vụ lắp bắp.
“Anh cảm thấy tôi giống đang đùa sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Cái đó…”.
“Sao? Không bán à?”, Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.
“Không không, chỉ là chuyện thế này tôi không quyết định được. Anh đợi một lát, tôi sẽ đi tìm ông chủ chúng tôi”, nhân viên phục vụ sốt ruột nói, sau đó chạy đi.
Nghe cậu Vương đến đây, đương nhiên ông chủ của nhà hàng cũng vội vàng đến chào hỏi ngay.
Khi biết được Lâm Chính muốn mua lại nhà hàng, ông chủ kinh ngạc. Cậu Vương đang đợi mất kiên nhẫn ở bên kia cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Cậu Vương, chuyện này…”.
Ông chủ đẩy vấn đề này sang cho cậu Vương.
Dù sao người ta đã có thể nói ra chuyện mua lại nhà hàng, đủ để thấy người ta không phải nhân vật tầm thường. Những nhân vật như thế không phải một ông chủ nho nhỏ như ông ta có thể đối phó, giao cho cậu Vương xử lý là tốt nhất.
“Anh Vương, xem ra có người không nể mặt anh rồi”.
“Mua lại nhà hàng? Thật phách lối, chúng ta đi xem xem là cậu chủ của nhà nào”.
Người sau lưng cậu Vương cười nói.
“Được, các anh em, đi thôi, xem thử đó là ai!”.
Cậu Vương phất tay, đi về phía bàn Lâm Chính.
Tô Nhu thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Lâm Chính, anh lấy đâu ra tiền? Chẳng lẽ tiền anh vay ở ngoài không chỉ có khoản tiền để mua Lamborghini? Anh… Anh thật tùy tiện!”, Tô Nhu nổi nóng.
“Tiểu Nhu, anh vẫn còn rất nhiều tiền”.
“Dù anh có nhiều tiền đi nữa thì đã sao? Sao có thể chịu nổi cách tiêu xài của anh? Anh không thể bớt bớt lại một chút sao? Số tiền đó anh giữ lại mà lập nghiệp đi chứ! Chẳng lẽ anh thật sự muốn giống như bác cả, bị người ta ép phải nhảy lầu?”, Tô Nhu tức giận không thôi, nhìn chằm chằm Lâm Chính hét lên.
“Tiểu Nhu, anh đã nói anh có rất nhiều tiền, vượt xa khoản tiền bồi thường của hai bộ lễ phục đó! Em hiểu không?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Anh…”, Tô Nhu vốn còn định quở mắng tiếp, nhưng nhìn đôi mắt cực kỳ nghiêm túc của Lâm Chính, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt ra được…
Lúc này, đám người cậu Vương đã đến trước bàn ăn.
“Người anh em, anh làm vậy là sao? Vì sao không nể mặt Vương Tử Tường này? Thế nào? Anh mới đến Giang Thành lần đầu phải không?”.
Hai tay cậu Vương đè lên bàn, cười híp mắt nói với hai người.
Khi ánh mắt anh ta lướt đến gương mặt Tô Nhu, anh ta lập tức ngẩn ngơ, vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy.
Anh ta luôn cảm giác vẻ ngoài của Tô Nhu giống như đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
Cũng không trách anh ta, một cậu ấm nhà giàu như anh ta cũng rất ít khi xem tin tức.
“Lúc tôi ăn cơm không thích bị người khác quấy rầy! Thế nào? Ông chủ vẫn không chịu bán nhà hàng này cho tôi sao?", Lâm Chính thờ ơ nói.
“Ha, người anh em, ông chủ có bán nhà hàng này không thì tôi không biết, nhưng tôi muốn hỏi anh, anh nhất quyết muốn chống đối Vương Tử Tường tôi sao?”, người đàn ông nheo mắt lại, khom người nhìn chằm chằm Lâm Chính, hỏi.
“Phải thì sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
Nhưng vừa dứt lời.
Loảng xoảng…
Một loạt tiếng động lộn xộn vang lên.
Sau đó thì thấy bàn ăn trước mặt Lâm Chính và Tô Nhu bị Vương Tử Tường lật nhào.
“Á!”.
Tô Nhu sợ đến mức hét lên, đứng bật dậy.
Lâm Chính không động đậy, nhưng trên mặt đã trở nên sắc lạnh vô cùng.
“Anh có tin lần sau, thứ tôi lật nhào là anh không?”, Vương Tử Tường mỉm cười nói với Lâm Chính.