Hạ Quốc Hải nhanh chóng chuyển lời của Lâm Chính đến các gia tộc ở Yên Kinh.
Đồ tốt như thuốc tăng thọ là thứ mà những người ở tầng lớp cao nằm mơ cũng muốn có.
Tiền thì có thể kiếm, nhưng tính mạng và thời gian thì không.
Ai cũng nói tiền không mua được thời gian, nhưng có được cái này thì tiền chính là thời gian.
Tuy trước kia Lâm Chính đã phát một đợt, nhưng số lượng cực kỳ ít ỏi, mỗi nhà chỉ có một viên, mà không phải ai cũng có. Những gia tộc thế lực yếu thì hầu như không có cơ hội sờ tay vào loại thần dược này.
Bây giờ thì cơ hội đã đến.
Tuy vẫn phải có đủ tiền để lấy thuốc này, nhưng so với trước kia thì điều kiện bây giờ có thể nói là dễ dàng hơn rất nhiều.
“Quốc Hải, ông cần nhân tài loại nào? Chỗ tôi có đây, đều là những người tốt nghiệp từ trường đại học của thủ đô, còn có nghiên cứu sinh, thạc sĩ. Chỉ cần có thể đổi lấy được một viên thì tôi sẽ bảo bọn họ làm thủ tục ngay lập tức”.
“Ông Hạ, chỗ tôi có mấy nhân tài, có phải mỗi nhân tài có thể đổi được một viên thuốc tăng thọ không?”.
“Đây đều là bảo bối của công ty chúng tôi, do tôi mời về với lương cao. Quốc Hải, ông có thể xin thần y Lâm thêm mấy viên cho tôi không?”.
“Quốc Hải…”
Sau khi nhà họ Hạ truyền tin này ra thì điện thoại lập tức réo không ngừng nghỉ, thậm chí còn có không ít người tìm đến tận nhà, bàn chuyện tiến cử nhân tài cho Dương Hoa.
Cả Yên Kinh đều sôi lên sùng sục.
Hạ Quốc Hải cũng biết bây giờ Dương Hoa đang rất gấp rút, nên không dám nhiều lời với những người này. Chỉ cần là người phù hợp, ông ta liền bao chuyên cơ, đưa bọn họ đến Dương Hoa ngay trong đêm.
Phía Mã Hải cũng có hành động.
Ông ta lập tức tuyên bố một tin với cả tập đoàn.
Tất cả nhân viên của Dương Hoa được nghỉ một ngày!
Tin này vừa lan ra liền dấy lên phong ba.
Cả Giang Thành, thậm chí là những người đang theo dõi Dương Hoa, đều bàn tán xôn xao.
Vào thời khắc then chốt này mà Mã Hải lại cho người của Dương Hoa nghỉ?
Ông ta bị điên rồi sao?
Chẳng khác nào hai quân đối đầu, quân địch sắp đánh đến tận nhà, kết quả thủ lĩnh quân mình lại hạ lệnh cho tất cả nghỉ ngơi chỉnh đốn quân ngũ.
Nhất thời, vô số người đồn đoán về ý đồ của Mã Hải.
Ngay cả Nhậm Quy cũng không hiểu nổi hành động này.
Mã Hải muốn làm gì đây?
Sau khi nhân viên nghỉ hết, Dương Hoa đang vận hành với tốc độ cao cũng lập tức dừng lại.
Công việc chất đống.
Mã Hải tuyên bố với bên ngoài rằng thời gian này nhân viên của Dương Hoa làm việc quá vất vả, nên quyết định cho bọn họ nghỉ một ngày, điều chỉnh trạng thái, dùng diện mạo tinh thần tốt nhất để ứng phó với công việc tiếp theo.
Nói thì rất hay, nhưng vẫn có nhiều người không tin.
Ở biệt thự nhà họ Vương.
Ông cụ Vương mời đám người Nhậm Quy, Cư Chí Cường ngồi xuống uống trà.
“Mã Hải bất ngờ cho nhân viên của Dương Hoa nghỉ, chắc chắn là có hành động gì đó, chúng ta phải thật cẩn thận”, Cư Chí Cường châm một điếu thuốc, nghiêm túc nói.
Nhậm Quy nhìn ông cụ Vương, cười nói: “Ông định đối phó với vụ kiện của Dương Hoa thế nào?”.
“Bây giờ cứ cố gắng kéo dài, không kéo dài được thì chỉ đành bồi thường”, ông cụ Vương khàn giọng đáp.
"Sao vậy? Ông không định kiện Dương Hoa sao?", một ông chủ khác hỏi.
"Kiện? Kiện kiểu gì? Mời luật sư nào để kiện? Ông không thấy mấy vụ kiện trước đó của Dương Hoa với người khác sao? Đoàn luật sư của Dương Hoa không chỉ có Khang Gia Hào và Kỷ Văn, mà còn có ba luật sư lớn của Yên Kinh là Phương Thị Dân, Phan Long và Thu Huyền Sinh. Tôi nghe nói luật sư số một Đông Bắc Hùng Mẫn Sinh từng giao thủ với bọn họ lần trước bây giờ đang làm ở văn phòng luật sư của Khang Gia Hào. Ông bảo tôi biết mời ai để đối phó với đoàn luật sư như vậy? Ông nghĩ tôi kiện bọn họ thì có phần thắng sao?", ông cụ Vương trừng mắt quát ông chủ kia.
Ông chủ kia biến sắc, im như thóc.
Thế trận hoành tráng như vậy thì đúng là vô địch, trong nước còn ai dám kiện cáo với đoàn luật sư như vậy chứ...
"Huống hồ những người lần trước chúng ta phái đi thu hồi nhà máy đã bị Dương Hoa đe dọa, chuẩn bị ra tòa để làm chứng chống lại chúng ta. Vụ kiện này chúng ta không có phần thắng nào cả, chưa kể còn áp lực dư luận. Chuyện đến nước này, chúng ta cũng chỉ đành nghĩ xem nên bồi thường xin lỗi thế nào thôi", Vương Khang cũng thở dài, khàn giọng nói.
"Tình hình rất không lạc quan", Nhậm Quy nheo mắt cười nói: "Ông Vương, ông còn hậu chiêu gì không?".
Đám người Cư Chí Cường đồng loạt quay sang nhìn ông cụ Vương.
Bọn họ không phải là đồ ngốc.
Chuyện đã đến nước này mà ông cụ Vương vẫn còn bình tĩnh ngồi đây được thì chắc chắn là vẫn còn chiêu.
Quả nhiên, ông cụ Vương nhìn đồng hồ treo tường, bình thản đáp: "Mọi người chờ thêm đi, bọn họ sắp đến rồi".
"Ồ?".
Ai nấy đều háo hức mong chờ.
Khoảng mấy phút sau, quản gia nhanh chân bước vào phòng khách.
"Ông chủ, đến rồi ạ".
"Bảo bọn họ vào đây", ông cụ Vương nói.
Quản gia rời đi.
Chẳng mấy chốc, một tốp nam nữ mặc vest đi giày da, trông rất nghiêm túc, tiến vào phòng.
Bọn họ thoạt nhìn còn rất trẻ, hơn nữa hầu hết đều đeo kính.
Ông cụ Vương lập tức đứng lên, tươi cười nói: "Ha ha, các cậu cứ tự nhiên đi, tìm chỗ mà ngồi".
"Cảm ơn giám đốc Vương".
Bọn họ mỉm cười ngồi xuống.
Đám người Nhậm Quy, Cư Chí Cường đều tò mò đánh giá đám người mới đến này, ai cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Ông Vương, những người này là...", Nhậm Quy dè dặt hỏi.
"À, đây đều là những nhân tài của nhà họ Vương, trước kia từng làm ở nhà họ Vương, có mấy người là được chúng tôi tài trợ cho đến khi trưởng thành. Bọn họ cũng được coi là tài sản quan trọng nhất của nhà họ Vương tôi", ông cụ Vương cười đáp.
"Mỗi người đang ngồi đây đều tốt nghiệp từ trường đại học thủ đô hàng đầu trong nước, tất cả đều có học vị thạc sĩ, trong đó có ba người có học vị tiến sĩ. Không những vậy, bọn họ đều có thành tựu trong lĩnh vực sở trường của mình, một số người thậm chí còn đạt giải thưởng lớn", Vương Khang mỉm cười giới thiệu.
"Vậy sao? Không ngờ nhà họ Vương lại chiêu mộ được nhiều nhân tài như vậy? Đúng là không thể tin được!", Cư Chí Cường sáng mắt lên, tỏ vẻ thèm muốn.
Dù ở thời đại nào, ở nơi nào, thì nhân tài cũng luôn là miếng bánh thơm ngon, người người tranh cướp.
"Ông Vương, vừa nãy ông nói trước kia bọn họ làm việc ở nhà họ Vương, vậy bây giờ thì sao? Bọn họ làm ở đâu?", Nhậm Quy ngửi thấy mùi bất thường, cẩn thận hỏi lại.
"Bây giờ hả? Ha ha, đương nhiên là làm ở tập đoàn Dương Hoa rồi".
Ông cụ Vương nheo mắt cười đáp.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả những người đang có mặt đều há hốc miệng.