Nhìn thấy Vương Tử Tường nằm trên cáng, tất cả mọi người đều bàng hoàng.
“Người này là ai vậy?”
“Hình như là Vương Tử Tường!”
“Vương Tử Tường? Anh ta là ai?”
“Đến Vương Tử Tường mà anh cũng không biết à? Đó là cậu chủ của nhà họ Vương đấy, là cháu trai của ông cụ Vương. Vậy mà anh không biết sao?”
“Đó là cậu ấm có tiếng của Giang Thành cơ mà!”
“Nghe nói người này làm rất nhiều chuyện xấu xa. Giờ tự dưng lại phải nằm cáng như thế này”.
“Không biết là tại sao? Có lẽ do làm nhiều việc xấu quá nên gặp quả báo cũng nên”.
Đám đông bàn tán, có rất nhiều anh hùng bàn phím đặt ra dấu hỏi. Rõ ràng họ không biết người này là ai. Nhưng cũng có rất nhiều người cung cấp những câu chuyện liên quan tới Tử Tường để phổ biến cho mọi người. Sau khi biết được đây là một cậu ấm chuyên gây tai tiếng và làm điều ác thì ai cũng thả icon tức giận.
“Chết tiệt, hóa ra là đồ cặn bã à”.
“Thứ chó má như vậy sao còn sống đến tận giờ chứ?”
“Giờ cậu ta liệt chưa? Liệt thì tốt!”
“Người làm việc ác thì sẽ không có kết cục tốt đẹp được đâu”.
Cộng đồng mạng nhao nhao lên chửi rủa Vương Tử Tường. Thế nhưng anh ta căn bản không nghe thấy. Đối với ông cụ Vương, sự xuất hiện của Vương Tử Tường có nghĩa là mọi chuyện đã thật sự kết thúc rồi. Nhà họ Vương đã bị phán tội chết!
Lâm Chính bắt đầu châm cứu cho Vương Tử Tường. Một lúc sau, vùng cổ của Vương Tử Tường được ghim đầy châm bạc. Sau đó Mã Hải bưng tới một bát thuốc nóng. Lâm Chính bón cho Vương Tử Tường.
Ực ực…Vương Tử Tường đang bị liệt toàn thân bắt đầu có thể hồi phục được chức năng ăn uống.
“Bố, chuyện này…là thế nào? Tại sao…Vương Tử Tường có thể…”, Vương Khang trố tròn mắt, run rẩy chỉ về phía Vương Tử Tường.
“Xong thật rồi!”, ông cụ Vương dường như già thêm chục tuổi. Ông ta run rẩy nói: “Bố không ngờ chủ tịch Lâm lại làm vậy với Vương Tử Tường. Chúng ta xong thật rồi”.
“Bố! Rốt cuộc thần y Lâm định làm gì? Bố nói cho con biết với, để con đi ngăn cậu ta lại”, Vương Khang cũng cuống cả lên.
“Ngăn lại sao?”, ông cụ Vương run rẩy, vội hô lên: “Đúng rồi! Phải đi ngăn thần y Lâm lại! Mau! Mau lao tới, đừng để thần y Lâm cứu Vương Tử Tường. Tử Tường luôn trong trạng thái hôn mê, nó căn bản không biết mối quan hệ giữa chúng ta và Dương Hoa. Thần y Lâm chỉ cần dùng vài lời nói là đã có thể biết được thân phận thực sực sự của Lục Tuyết, nếu để cậu ta biết được thêm thông tin gì thì tới khi đó chúng ta không thể nào cứu vãn được tình hình đâu. Mau đi ngăn thần y Lâm lại”.
Ông cụ gào lên. Vương Khang cũng mặc kệ, cứ thế lao về phía trước như một kẻ điên. Toàn bộ nhà họ Vương cũng bắt đầu hành động.
Thế nhưng khi họ vừa có ý định thì đã bị toàn bộ người của Cung Hỉ Vân và Tử Thiên kiểm soát. Bọn họ bụm chặt miệng người nhà họ Vương khiến chúng bất động.
Ông cụ Vương và Vương Khang chỉ biết trố mắt nhìn cảnh tượng đó. Thần y Lâm đã sớm có sự chuẩn bị rồi. Bọn họ không thể làm được gì.
Một lúc sau, với một loạt các thao tác điều trị thì cuối cùng Vương Tử Tường đã hồi phục được ý thức. Anh ta từ từ mở mắt.
“Tôi…tôi làm sao vậy?”, Vương Tử Tường cảm thấy mơ hồ. Anh ta nói bằng giọng yếu ớt.
“Vương Tử Tường tôi hỏi anh, người nhà họ Vương cử rất nhiều người tới làm gián điệp bên trong Dương Hoa phải không?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy! Sao anh biết?”, Vương Tử Tường vô thức hỏi.
Dứt lời, cả hiện trường nháo nhào: “Ôi đúng là như vậy thật à?”
“Hóa ra là người nhà họ Vương”.
“Nhà họ Vương không phải cũng là người của Dương Hoa sao? Sao họ lại làm ra những chuyện như vậy chứ?”
“Anh còn không hiểu sao? Nhà họ Vương phản bội Dương Hoa, cấu kết với Nhậm Quy, bán toàn bộ thông tin cơ mật của Dương Hoa cho Nhậm Quy đó”.
“Chẳng trách Nhậm Quy lại có được phương thuốc đó của Dương Hoa, hóa ra là thế..”
“Người nhà họ Vương cũng độc ác quá”.
Đám đông hét lên, chửi rủa không thôi. Đám nhà báo lập tức khóa chặt người nhà họ Vương và dồn dập đưa ra câu hỏi với ông cụ.
Cung Hỉ Vân và Từ Thiên cũng nói thuộc hạ buông họ ra. Lúc này nhà họ Vương có thể lên tiếng rồi. Thế nhưng ai cũng im thin thít. Bởi vì lúc này có nói gì thì cũng đã muộn…
Ông cụ Vương nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, không thể hiện ra biểu cảm gì nhiều. Vương Khang lúc này đã hét lên, ngồi phụp xuống gào thét.
“Chuyện gì vậy? Tôi đang ở đâu? Vừa rồi ai đã nói chuyện với tôi vậy?”, Vương Tử Tường cảm thấy mơ hồ. Anh ta quay qua hai bên một cách khó khăn và hỏi.
“Đưa cậu Vương tới bệnh viện chữa trị cho cẩn thận”, Lâm Chính nói với người bên cạnh.
“Vâng chủ tịch!”, những người bên cạnh lập tức đưa Vương Tử Tường đang không hiểu mô tê gì tới bệnh viện.
Lâm Chính nhìn về phía ông cụ Vương.
“Chủ tịch Lâm, cậu được lắm”, ông cụ Vương nói bằng vẻ vô cảm.
“Tôi đã cho nhà họ Vương cơ hội nhưng các người lại không biết trân trọng”, Lâm Chính nói.
“Nói đúng ra thì tôi đã đánh giá cậu quá thấp. Tôi thật không ngờ cậu lại đa mưu như vậy…Đây là năng lực mà không phải ai ở tuổi cậu cũng có”, ông cụ Vương nói giọng khàn khàn.
“Giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Đúng vậy…muộn rồi…muộn thật rồi. Nhà họ Vương đã bị chôn sống trong tay tôi…thua thật rồi”, ông cụ Vương lầm bầm như phát điên. Vài người cảnh sát nhanh chóng bước tới giữ lấy ông cụ Vương và Vương Khang.
“Ông Vương, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan tới vụ án lần này, mời ông cùng chúng tôi về đồn để hợp tác điều tra”, người cảnh sát nói.
Ông cụ Vương hít một hơi thật sâu, giơ tay lên.Cảnh sát phất tay. Bọn họ lập tức được đưa đi.
Nhà họ Vương sụp đổ, có nghĩa là cục diện của cả một vùng cũng sụp đổ theo. Nhậm Quy đưa tay vào trong túi áo, run rẩy tìm thuốc nhưng không thấy đâu.Ông ta ngước nhìn Lâm Chính thì thấy anh đang nhìn mình.
“Thật sự không thể đánh bại được người này sao?”, ông ta lầm bầm. Không ai nói cho ông ta biết vì sao.