Bốn trăm tỷ!
Khách khứa ngơ ngác nhìn lầu hai, nhìn chằm chằm bóng người trên khán đài lầu hai, ai nấy giống như hóa đá, tất cả đều ngây ra.
Người của thế gia Nam Cung đều đứng dậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm lầu hai.
Đầu óc của tất cả mọi người đều đã không thể suy nghĩ được nữa.
Con số này ai mà có thể liệu được.
Hiện trường yên ắng vô thanh.
Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, thậm chí ngay cả nhịp thở… cũng không dám thở quá mạnh.
Người của thế gia Nam Cung đều dồn ánh mắt về phía cậu ba Nam Cung.
“Cậu ba… bây giờ phải làm sao? Còn… còn theo không?”, người bên cạnh nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi.
Cậu ba im lặng.
“Cậu chủ?”.
“Hay là… bỏ đi?”.
“Cậu chủ, không thể theo nữa, nếu không thì chúng ta cũng không tiện ăn nói với bên gia tộc”.
“Cậu chủ, bỏ đi…”.
Thấy cậu ba Nam Cung mãi không lên tiếng, người của thế gia Nam Cung cũng hoảng loạn, đồng loạt lên tiếng, sợ cậu ba đột nhiên đồng ý.
Nhưng bọn họ càng khuyên như vậy, sắc mặt của cậu ba càng nghiêm nghị nặng nề.
“Sao? Các người cảm thấy mỏ đá tím này có đáng giá đó không?”, cậu ba Nam Cung lạnh lùng hừ.
“Cậu ba, giá trị của mỏ đá tím rốt cuộc là bao nhiêu, bây giờ vẫn không thể định giá. Nếu tùy tiện mua, không biết có lỗ hay không. Hơn nữa… số tiền lớn như vậy, chúng ta phải mất ít nhất hai ngày mới có thể gom được, vả lại chuyện này cũng có thể ảnh hưởng đến rất nhiều sản nghiệp của chúng ta. Một khi có sản nghiệp nào đó bị đứt chuỗi tài chính, ảnh hưởng nó mang lại chắc chắn sẽ lớn hơn bao giờ hết!”, người bên cạnh vội khuyên nhủ.
“Đó là chuyện của các người, không phải chuyện của tôi. Tôi đến đây là để lấy được mỏ đá tím này cho gia tộc. Nếu không lấy được thì tôi còn có mặt mũi nào quay về?”, cậu ba Nam Cung lạnh lùng hừ, sau đó quát lớn: “Hô giá!”.
“Cậu chủ!”.
“Hô! Không nghe thấy sao?”.
Bọn họ nghe vậy chỉ đành cắn răng, nhắm mắt hét giá.
“400,1 tỷ!”.
“Cậu ba ra 400,1 tỷ! Có ai theo không?”, người chủ trì đấu giá kích động, vội vàng hét lớn.
Đinh Mạo ngồi ở hậu đài quan sát đột ngột đứng dậy, gương mặt đỏ bừng, nhịp thở trở nên vô cùng gấp rút.
“500 tỷ!”, bên này Lâm Chính vẫn nâng giá ngay, gần như không hề do dự.
Từ Thiên đã sắp ngất đi.
Những người sau lưng ông ta cũng ngã ngồi xuống đất, hai chân nhũn ra.
“Cậu… Cậu chủ…”.
Người của thế gia Nam Cung ngơ ngác nhìn anh ta.
“500,1 tỷ!”, cậu ba Nam Cung đẩy bọn họ ra, đi đến trước cửa sổ của phòng VIP, hét lên.
“600 tỷ!”, Lâm Chính hô.
“600,1 tỷ!”, cậu ba Nam Cung cũng gào lên.
Hai mắt anh ta đã bắt đầu đỏ ngầu, cảm xúc mất kiểm soát.
“700 tỷ!”, Lâm Chính lại lên tiếng.
“700,1 tỷ!”.
Cậu ba Nam Cung gào lên điên cuồng.
Người của thế gia Nam Cung ở phía sau đều bị vẻ mặt của cậu ba dọa sợ.
Người đàn ông tóc dài dường như cũng ý thức được điều gì, đi tới vài bước, kéo cậu ba Nam Cung trở về.
“A Nghị! Thả tôi ra!”, cậu ba Nam Cung trầm giọng quát lên.
“Cậu ba, đừng quá kích động, cậu bình tĩnh một chút! Cái giá này đã vượt ngoài phạm vi có thể chấp nhận của gia tộc!”, người tên A Nghị quát khẽ.
“Sợ cái gì? Các người còn sợ Dương Hoa? Thần y Lâm đó đã dám đối đầu với chúng ta, chúng ta hãy cho anh ta biết thực lực của thế gia Nam Cung chúng ta!”, cậu ba Nam Cung hơi thở gấp, nắm đấm cũng siết chặt lại.
“Muốn cho bọn họ nhìn rõ thực lực của chúng ta không phải dùng cách này! Dù cậu có thắng được thì đã sao? Bây giờ thế gia Nam Cung chúng ta đã bắt tay giải quyết Dương Hoa, nếu chuỗi tài chính bị đứt đoạn thì sẽ có dao động rất lớn đối với kế hoạch tiếp theo của chúng ta! Cậu phải giữ bình tĩnh! Nếu không, cậu sẽ chỉ rước lấy rắc rối cho gia tộc!”, A Nghị lạnh lùng nói.
Lời này bỗng đánh thức cậu ba Nam Cung.
Anh ta hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, im lặng một lúc.
Khoảng ba bốn giây sau, anh ta mới chậm rãi mở hai mắt ra.
“Anh nói đúng, tôi suy nghĩ nông nổi rồi. Tôi bị tên thần y Lâm kia làm ảnh hưởng đến cảm xúc, đây là chỗ tôi chưa thành thục… may là anh đã đánh thức tôi!”.
“Có thể tỉnh ngộ kịp thời thì tốt, đợi lát nữa thần y Lâm kia hét giá, cậu đừng theo nữa, để anh ta lấy đi! Nhường mỏ đá tím cho anh ta”, A Nghị nói.
“Được!”.
“Cậu ba gật đầu, sau đó nhìn về phía lầu hai bên kia.
Chỉ là lần này… một hồi lâu sau người của thế gia Nam Cung vẫn không nghe Lâm Chính hô giá nữa.
“Hả?”.
A Nghị nhíu mày.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn sang Lâm Chính.
Anh lắc đầu, bình tĩnh nói: “Thôi được, cậu ba Nam Cung đã chịu bỏ ra 700,1 tỷ để mua mỏ đá tím, vậy tôi… chỉ đành nhường cho anh ta thôi!”.
Nghe vậy, người của thế gia Nam Cung đều trợn tròn mắt.
Khách khứa vỗ tay nhiệt liệt.
Người chủ trì đấu giá cũng rất kích động, lớn tiếng hô: “Anh Lâm từ bỏ cạnh tranh, xin hỏi còn ai đưa ra cái giá cao hơn cậu ba Nam Cung hay không?”.
“Không có sao? Vậy thì 700,1 tỷ lần thứ nhất!”.
“700,1 tỷ lần thứ hai!”.
“700,1 tỷ lần thứ ba!”.
“Tôi tuyên bố, mỏ đá tím đã thuộc về cậu ba Nam Cung!”.
Người chủ trì buổi đấu giá gõ búa.
Tiếng vỗ tay ở hiện trường thoáng chốc vang lên như sấm dậy.
Pháo hoa nổ ra, cả hiện trường đấu giá tràn ngập không khí vui vẻ.
Nhưng… người của thế gia Nam Cung lại không có ai vui nổi.
Bọn họ ngơ ngác nhìn cảnh tượng vui vẻ ở bên ngoài cửa sổ sát đất, ai nấy đều rơi vào im lặng.
“Chúc mừng, chúc mừng! Chúc mừng cậu chủ Nam Cung, mỏ đá tím này đã thuộc về cậu! Mời cậu ký tên!”.
Đinh Mạo mang hợp đồng ra, chạy như bay đến, kích động nói với cậu ba Nam Cung.
Cậu ba Nam Cung nhìn hợp đồng này mà trên mặt không có cảm xúc gì, lúc này anh ta thậm chí còn có xung động muốn xé quách nó đi.
Nhưng anh ta đã nhịn xuống, chỉ nhìn sang A Nghị.
A Nghị bình tĩnh nhìn chằm chằm hợp đồng, sau đó lên tiếng: “Đinh Mạo, hợp đồng này không sinh hiệu!”.
“Cái gì?”.
Đinh Mạo ngạc nhiên, sau đó sốt ruột: “Các cậu chủ, các người đã hô giá ngay trước mặt mọi người, nhiều người đều nghe thấy, chẳng lẽ... các người… định nuốt lời sao?”.
“Nuốt lời thì không, chúng tôi chỉ nghi ngờ có người ác ý nâng giá!”.
“Ai?”.
“Đương nhiên là thần y Lâm!”, A Nghị thản nhiên nói.
“Cái đó… Nếu mọi người cảm thấy thần y Lâm đang ác ý nâng giá, vậy thì xin mời lấy chứng cứ ra”, Đinh Mạo nặn ra nụ cười, nói.
Ông ta biết chuyện mua bán này vẫn chưa xong.
Tiếp theo sẽ là màn khó giải quyết nhất.
Đúng lúc này, cửa được mở ra, một giọng nói lạnh nhạt truyền vào trong phòng.
“Không ngờ thế gia Nam Cung cũng có ngày nói lời không giữ lời, đúng là nực cười. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, không biết người đời sẽ chế nhạo thế gia Nam Cung như thế nào”.
Giọng nói chấm dứt, bọn họ mới nhìn thấy Chủ tịch Lâm dẫn theo mấy người Từ Thiên đi vào.