Đoàn xe chạy tới vây chặt lấy xe của nhà thế gia Nam Cung. Từ Thiên và Cung Hỉ Vân dẫn đầu đoàn bảo vệ bước xuống xe, móc ra các thể loại súng và chĩa thẳng vào đối phương.
Chỉ trong khoảnh khắc, thái dương của từng kẻ thuộc nhà Nam Cung đều bị chĩa tới mấy nòng súng.
Người nhà Nam Cung hoảng loạn. Ai cũng hoang mang nhìn xung quanh mà không biết chĩa súng vào ai.
“Chúng ta vẫn tiếp tục chứ?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Chủ tịch Lâm, thú vị lắm. Có điều cậu có tin là chỉ cần tôi ra lệnh thì những người này vẫn bóp cò không do dự không? Dù họ có bị bắn thành cái rổ”, Nam Cung Phi Dương điềm đạm nói.
Dứt lời, người nhà Nam Cung giống như những cỗ máy đồng loạt chĩa súng về phía Lâm Chính một lần nữa. Tất cả đều không cần suy nghĩ, họ chỉ nhìn chăm chăm anh. Xem ra họ chính là những chiến sĩ quả cảm của nhà Nam Cung.
Từ Thiên, Cung Hỉ Vân tối sầm mặt, cảm thấy tình hình thật khó nhằn. Đúng lúc này, Nam Cung Phi Dương phất tay: “Thu súng lại đi”.
Thuộc hạ nhà Nam Cung lập tức cất súng đi. Đám đông ngạc nhiên. Lâm Chính đanh mắt, cũng vung tay lên.
Từ Thiên và Cung Hỉ Vân dù hơi do dự những vẫn không dám làm trái ý của Lâm Chính.
Vụt vụt…Những người xung quanh lập tức thu súng lại.
“Chủ tịch Lâm, hôm nay tôi tới không phải là để làm khó cậu mà muốn nói chuyện. Dù cuộc nói chuyện này có vẻ rất mất thời gian”, Nam Cung Phi Dương nói giọng khàn khàn.
“Thời gian dành cho nhà Nam Cung không còn nhiều đâu. Tôi chỉ muốn lấy lại tiền thuộc về mình. Nếu như các người không trả tiền theo đúng thời gian quy định thì tôi e rằng phải dùng tới pháp luật để bảo vệ mình thôi”, Lâm Chính cười nói.
“Tôi cho các cậu một buổi tối”, Nam Cung Phi Dương nói.
“Thời gian một buổi tối?”
“Nếu như cậu đồng ý xé hợp đồng thì tối nay mau làm đi. Nếu cậu cố chấp giữ nó thì sáng mai tám giờ chúng tôi sẽ chính thức tấn công. Thần y Lâm, tôi không giống cháu tôi, sẽ không dùng thủ đoạn ngu ngốc để giao đấu. Nhưng tôi đảm bảo sau tám giờ cậu sẽ phải hối hận vì đã không xé hợp đồng đấy”, Nam Cung Phi Dương thản nhiên nói sau đó phất tay. Chiếc ly tinh tế bay ra ngoài rơi ngay trước mặt Lâm Chính và vỡ tan tành.
“Đi thôi”, Nam Cung Phi Dương hô lên. Cửa xe được mở ra, người nhà Nam Cung lần lượt chui vào trong xe và rời đi.
Cung Hỉ Vân nhìn Lâm CHính.
“Để bọn họ đi”, Lâm Chính nói. Thấy vậy, họ liền nhường đường. Người của thế gia Nam Cung nghênh ngang rời khỏi hầm để xe.
“Chủ tịch Lâm, xem ra nhà Nam Cung không định dùng cách thương lưọng mà sẽ dùng vũ lực luôn! Cậu vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn”, Từ Thiên và Cung Hỉ Vân bước lên, vội vàng nói.
“Người nhà Nam Cung tới Giang Thành từ khi nào thế?”, Lâm Chính quay qua hỏi Cung Hỉ Vân. Cung HỈ Vân giật mình, không biết phải trả lời thế nào.
“Rồi bọn họ làm thế nào vào được tầng hầm của Dương Hoa vậy?”, Lâm Chính lại hỏi.
Hai người cúi đầu.
“Nam Cung Phi Dương và người ông ta đưa đến không hề tầm thường. Nhưng tôi rất tò mò, sao họ có thể vào được hầm để xe của Dương Hoa, còn bao vây được cả tôi nữa. Đúng ra ít nhiều gì thì tôi cũng phải có chút thông tin mới phải. Từ Thiên, Cung Hỉ Vân, đội ngũ bảo vệ của mọi người kém quá”, Lâm Chính lắc đầu.
“Chủ tịch, chúng tôi sẽ tăng cường công tác bảo vệ”, hai người vội vàng nói.
“Không cần nữa, đã tới nước này thì không cần lãng phí thời gian nữa. Cử thêm người đi theo dõi người nhà Nam Cung giúp tôi đi”, Lâm Chính nói xong bèn đi về phía xe của mình. Một lúc sau, anh lái ra khỏi hầm để xe.
Từ Thiên và Cung Hỉ Vân nhìn nhau rồi thở dài.
“Chúng tôi chỉ là người bình thường, sao có thể so được với đám người xuất quỷ nhập thần như các cậu chứ”, Từ Thiên bất lực nói Từ sau vụ ở Thanh Đô, Từ Thiên cảm thấy tự ti hơn nhiều. Chỉ là Lâm Chính không nghe thấy những lời ông ta nói.
Ra khỏi công ty, Lâm Chính đổi lại diện mạo của mình và bước vào tập đoàn Duyệt Nhan. Lúc này Tô Nhu vẫn đang làm việc điên cuồng.
Sự việc xảy ra ở Nha Sơn Tự khiến cô bị sốc không nhẹ vậy nên đành phải nghỉ ngơi mất hai ngày. Lượng công việc của hai ngày dồn lại quá nhiều. Đợi đến khi cô đỡ hơn chút thì lại vùi đầu vào công việc.
Lâm Chính không làm phiền cô. Anh chỉ rửa mặt sau đó đi ngủ. Tối đó Lâm Chính ngủ rất sâu.
Sáng hôm sau anh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Lâm Chính lấy ra nhìn, là Mã Hải.
“Sao thế?”, Lâm Chính hỏi.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi. Dương Hoa…bị cháy rồi”.
Mã Hải thốt lên.