Lâm Chính?
Nam Cung Phi Dương rõ ràng chưa ý thức được cái tên này là ai.
Ông ta hiểu biết về nhà họ Lâm ở Yên Kinh không nhiều, cho dù biết Lâm Chính thì cũng sẽ nghĩ rằng chỉ là trùng hợp, tuyệt đối không thể liên tưởng được cái tên này lại có mối quan hệ gì với người mà nhà họ Lâm vứt bỏ vài năm trước.
Có điều giọng nói này trong điện thoại khiến Nam Cung Phi Dương cảm thấy quen thuộc.
Dù sao thì trước đó không lâu ông ta đã từng nói chuyện với giọng nói này.
“Chủ tịch Lâm? Có gì chỉ giáo sao?”, Nam Cung Phi Dương cười lãnh đạm hỏi.
“Tôi muốn hỏi, một người sao có thể ăn cơm trong căn phòng không có ánh sáng chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Về điểm này thì tôi không biết”, Nam Cung Phi Dương gần như không nghĩ gì nhiều.
“Vậy một người sao có thể đọc sách viết chữ trong căn phòng không có ánh sáng?”
“Về điểm này thì tôi cũng không biết”.
“Một người sao có thể mặc quần áo trong căn phòng không có ánh sáng?”
“Chủ tịch Lâm, những câu hỏi của cậu rất kì lạ, tôi không thể hiểu nổi, tôi cũng không muốn nghĩ về mấy câu hỏi này, nếu cậu có chuyện gì cần nói thì tôi nghĩ rằng cậu cứ nói ra có lẽ sẽ tốt hơn. Như vậy thì tôi cho rằng sẽ tiết kiệm thời gian của hai bên hơn phần nào, cậu thấy sao?”, Nam Cung Phi Dương mỉm cười hỏi.
“Vấn đề này thì kì thực chỉ đang lãng phí thời gian, đối với ông lại không lãng phí, ngược lại, ông cần phải nghĩ về những câu hỏi này, cũng đáng để nghĩ lắm chứ”, Lâm Chính hạ giọng.
Nam Cung Phi Dương sững người, cười nhạt hỏi: “Chủ tịch Lâm, cậu có ý gì?”
“Tôi sẽ đến luôn đấy”, Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó ngắt máy.
Nam Cung Phi Dương thở gấp.
Lời nói trước đó ông ta nghe không hiểu nhưng câu nói cuối cùng này lại khiến ông ta toát mồ hôi lạnh toát.
Chủ tịch Lâm đến luôn?
Là ý gì?
Cậu ta đến đâu rồi?
Lẽ nào cậu ta tới Nam Cung thế gia rồi?
Nam Cung Phi Dương rợn tóc gáy lao ra khỏi phòng.
“Chú hai, sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”
Nam Cung Tùng mặt mày rạng rỡ vừa hay đang tìm Nam Cung Phi Dương, thấy mặt mày ông ta có vẻ không ổn thì lên tiếng hỏi.
“Anh cả, ở đây chúng ta có bao nhiêu người nhà Nam Cung?”, Nam Cung Phi Dương ngập ngừng hạ giọng hỏi.
“Họ của chúng ta có tầm hai trăm người, người của gia chủ nhiều nhất, sao thế?”, Nam Cung Tùng hỏi với giọng khó hiểu.
“Vừa rồi em nhận được cuộc điện thoại, là Lâm thần y gọi tới”, Nam Cung Phi Dương mấy máy môi.
“Ồ, cậu ta nói sao?”
“Cậu ta nói...tới đây luôn...”
Nam Cung Tùng hơi thở gấp gáp, khuôn mặt căng thẳng thấy rõ.
Đột nhiên ông ta ý thức được gì đó nên vội nghiêng đầu lớn giọng: “Lập tức tăng cường phòng bị, xin cứu viện từ gia chủ, báo tin với gia chủ. Mau!”
“Vâng!”
Ở cách đó không xa, một người nhà Nam Cung thế gia vội quay người chạy đi.
“Tôi lập tức gọi cho gia chủ, tên tiểu tử chết tiệt này không làm gì được đâu. Dám chạy tới Nam Cung thế gia ta, tôi thấy hắn chán sống rồi!”
Nam Cung Tùng phẫn nộ vô cùng, ông ta rút điện thoại gọi ngay cho gia chủ.
Tút tút tút...
Ba hồi chuông vang lên, hiển thị không trong vùng phủ sóng. Ông ta sững người gọi lại lần nữa.
Tút tút tút...
Số máy ngoài vùng phục vụ...
Nam Cung Tùng thẫn thờ, ông ta gọi thêm vài lần nữa những kết cục vẫn vậy.
“Anh cả, đừng gọi nữa, số máy anh gọi không có tín hiệu. Hiện giờ dù anh có bấm nát máy thì cũng không thể gọi được đâu”, Nam Cung Phi Dương nhìn chiếc điện thoại, khản giọng nói.
“Sao có thể? Đang yên đang lành sao đột nhiên lại không có tín hiệu?”
“E rằng là do chủ tịch Lâm làm, hắn ta cho người chặn tín hiệu vùng chúng ta. Em nghĩ người anh phái đi gọi gia chủ thì có lẽ cũng bị hắn chặn rồi. Chúng ta...có lẽ bị chủ tịch Lâm bao vây rồi”.
Nam Cung Phi Dương nghĩ một hồi và nói.
Nam Cung Tùng hít vào hơi khí lạnh.
Bao vây Nam Cung thế gia?
Tên chủ tịch Lâm này điên rồi?
“Chủ tịch Lâm, hắn...hắn muốn làm gì?”
“Em không biết, anh cả, hiện giờ chúng ta cần nhanh chóng kiểm soát chủ tịch Lâm, làm tốt mọi công tác phòng bị”, Nam Cung Phi Dương trầm giọng nói.
“Yên tâm, tên chết tiệt này cho dù có muốn ra tay thì chúng ta cũng không sợ. Người của Nam Cung thế gia lẽ nào dễ ăn hiếp sao?”
Nam Cung Tùng định thần trở lại, ánh mắt lạnh hơn trông thấy.
Nam Cung Phi Dương cũng âm thầm gật đầu.
Mặc dù không biết thủ đoạn của Lâm Chính là gì nhưng so với Nam Cung thế gia thì nhất định còn kém xa.
Trước đó bản thân chắc chắn sơ hở rồi!
Giờ nghĩ lại không khỏi bất ngờ.
Bề dày của Nam Cung thế gia ở đó, thực lực của gia tộc này rõ ràng như vậy, cho dù chủ tịch Lâm muốn manh động thì cũng chẳng có gì phải sợ.
“Em phải thừa nhận Lâm thần y vẫn có chút thủ đoạn, nhưng bên cạnh hắn đều là những kẻ vô tích sự, so với Nam Cung thế gia ta thì chỉ là đám phàm phu tục tử, không đáng để bận tâm. Dù Lâm thần y có mạnh đến đâu thì có thể diệt Nam Cung tộc chúng ta sao? Anh cả, khiến anh chê cười rồi”, Nam Cung Phi Dương cười nói.
“Chú nói những lời này để làm gì?”, Nam Cung Tùng bật cười ha ha.
Lúc này, một người của Nam Cung thế gia vội vàng chạy vào.
“Lão gia, ông hai, bên ngoài có một nhóm người tự xưng là người của Dương Hoa, bọn họ cứ thế xông vào”, người của Nam Cung thế gia vội nói.
Cả hai người đưa mắt nhìn nhau.
“Gọi tất cả mọi người lại đây, đi cùng chúng ta tới gặp đám người đó!”
Nam Cung Phi Dương gằn lên.
“Vâng, thưa ông”, người kia quỳ xuống.
Nam Cung Tùng và Nam Cung Phi Dương lập tức sải bước về phía sảnh trước.
Lúc này Nam Cung Yết cùng một nhóm người cũng đã đến.
Nghe thấy có người của Dương Hoa tìm tới Nam Cung thế gia khiến anh ta cảm thấy hiếu kì muốn đi xem xem Dương Hoa rốt cục phái kẻ nào to gan tìm đến tận đây chọn lấy cái chết.
Nhưng khi anh ta chạy tới sảnh trước thì đột nhiên hai chân mềm nhũn, tóc gáy dựng lên.
“Lâm...Lâm thần y, là hắn ta!”
Nam Cung Yết run rẩy lắp bắp.
“Nam Cung Phi Dương ở đâu?”, Lâm Chính châm điếu thuốc vừa đi vào sảnh chính vừa phất tay.
Các cao thủ của đảo Vong Ưu lập tức xông lên ấn Nam Cung Yết ra giữa đất.
Đây đều là những kẻ mạnh của đảo Vong Ưu. Mặc dù Nam Cung Yết cũng rất hiểu võ cổ nhưng thân mang thương tích, lại thêm đối phương ra tay đột ngột khiến anh ta căn bản không phản ứng kịp, lập tức bị ấn xuống đất.
“Các người muốn làm gì? Thả tôi ra. Mau thả tôi ra! Các người muốn chết hả? nơi này là Nam Cung thế gia, có tin tôi xé xác các người thành tám mảnh không hả?” Nam Cung Yết điên cuồng vùng vẫy.
“Dừng tay!”
“Thả cậu ba ra”.
“Các người muốn chết phải không hả? Mẹ kiếp”.
“Lên, bắt hắn lại!”
“Ai dám phản kháng, phế hết!”
Người của Nam Cung thế gia ở tứ phía phẫn nộ, lần lượt gào thét xông lên, khí thế sục sôi...
Nhưng người phía Lâm Chính cũng không phải dạng vừa, họ hắng giọng sau đó toàn cao thủ xông lên sát phạt về phía người của Nam Cung thế gia.
Chỉ trong chốc lát, những người này của Nam Cung thế gia đều bị khống chế.
Nam Cung Yết ngây người.