TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1136: TÂM XÀ

Núi Đông Hoàng nằm ở dải núi phía Tây Bắc, gần biên giới. Đây là một dãy núi cực lớn và cũng là thánh địa dành cho những người thích thám hiểm.

Núi Đông Hoàng có nhiều khu vực không có người. Có rất ít người dám đi qua vùng núi này. Hàng năm, chủ yếu chỉ có những người thích thám hiểm là tới đây và đương nhiên cũng có nhiều người mất mạng.

Lâm Chính xuống máy bay. Bên ngoài sân bay, một người đàn ông mặc vest chạy bước nhỏ tới cung kính nói: “Chủ tịch Lâm, tôi là Trịnh Huyền được sếp Mã sắp xếp đón anh”.

“Ừm”, Lâm Chính gật đầu: “Giờ chúng ta tới núi Đông Hoàng”.

“Vội vậy sao chủ tịch. Anh không tìm khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức sao?”, Trịnh Huyền thận trọng hỏi.

“Dưỡng sức?”, Lâm Chính nhìn anh ta bằng vẻ tò mò: “Ý của anh là gì?"

“Chủ tịch Lâm, anh không biết, cả dãy núi Đông Hoàng gần đây xảy ra chuyện rất kỳ lạ, nghe nói do chịu ảnh hưởng của gió Đông Nam nên chướng khí trong núi đã thổi xuống cả chân núi. Chướng khi này lan dọc theo các ngọn núi khác bao trùm lên tất cả các lối vào. Nếu không có sự chuẩn bị thì chúng ta sẽ không đi vào được. Vì dù sao chướng khí này cũng có độc”, Trịnh Huyền nói bằng vẻ bất lực.

“Ồ!”, Lâm Chính giật mình. Anh nhìn lên trời. Mùa này sao lại có gió Đông Nam chứ? Đúng là bất thường. Hơn nữa gió này lại chỉ xuất hiện ở vùng núi Đông Hoàng. E rằng đây không phải gió tự nhiên mà là do người của núi Đông Hoàng tạo ra.

Lâm Chính mơ hồ ý thức được điều gì đó bèn lên tiếng: “Anh đưa tôi tới lối vào là được. Phần còn lại tôi tự lái xe".

“Hả? Chủ tịch…sao có thể như vậy được?", Trịnh Huyền sốt sắng. Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ, anh cứ thế ngồi vào tay lái phụ. Trịnh Huyền thở dài, đành phải lái xe lên núi.

Brừm, brừm! Chiếc xe khởi động máy, lao thẳng về núi Đông Hoàng. Tầm hơn một tiếng sau, chiếc xe đã lái tới chân núi. Lúc này, có không ít taxi đỗ ở đây. Vài người tài xế đang tập trung hút thuốc, trò chuyện vui vẻ.

“Ấy, kỳ lạ thật, chướng khí sắp trùm lên cả dãy núi rồi mà sao vẫn có nhiều taxi tới đây thế. Bọn họ có thể đón được khách ở đây sao?”, Trịnh Huyền lầm bầm.

“Được rồi, anh về đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vâng chủ tịch”, Trịnh Huyền gật đầu nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự lo lắng. Anh ta biết thần y Lâm có y thuật tuyệt đỉnh, đương nhiên không sợ độc của chướng khí, nhưng núi Đông Hoàng lúc này đâu chỉ có mỗi sự nguy hiểm do chướng khí tạo ra đâu?

Trịnh Huyền đưa chìa khóa xe cho Lâm Chính rồi bắt xe về. Lâm Chính cũng bước xuống, đi vòng qua vị trí tay lái.

Két! Lúc này, lại có thêm một chiếc taxi được lái tới. Sau đó là hai người ăn mặc theo phong cách cổ trang bước xuống. Một nam một nữ. Họ ăn mặc rất đặc biệt khiến người khác liên tưởng tới cosplay.

“Tổng cộng hết một nghìn ba trăm tệ”, người tài xế mỉm cười nói.

Người đàn ông lấy ra một xấp tiền, ung dung vứt cho người tài xế. Thấy vậy, người tài xế vui mừng lắm.

“Cảm ơn anh, he he…”, ông ta nhận xấp tiền và kêu lên. Những người tài xế xung quanh thì nhìn bằng vẻ ngưỡng mộ.

Lâm Chính suy tư. Những người tài xế đều trở những vị khách ăn mặc kỳ lạ tới đây và những vị khách thì trả thù lao rất hậu hĩnh. Như thế này còn hời hơn những tài xế chạy ngoài thành phố nhiều. Đương nhiên là họ vui mừng rồi.

Lâm Chính liếc nhìn xung quanh. Ở đây có tới cả chục chiếc taxi. Xem ra trước đó có không ít người đã tới khu vực này…

Lâm Chính suy nghĩ. Rồi anh đạp chân ga, đi vào bên trong núi.

“Những người này không sợ chết sao? Chướng khi nhiều như vậy, mặt nạ phòng độc cũng không đeo mà cứ thế đi vào à?”

“Người anh em không biết chứ, những người này…toàn là cao thủ thôi đấy”.

“Cao thủ? Là sao cơ?”

“Có một nhóm cao nhân sống cách biệt với bên ngoài ở trong núi Đông Hoàng, giống như trong phim ấy. Những người này biết bay, cái gì cũng làm được. Chướng khí là gì chứ? Bọn họ bế khí là đủ để đối phó thôi”.

“Hóa ra là vậy…”, đám tài xế vẫn còn thao thao bất tuyệt. Lâm Chính không buồn quan tâm. Anh lái chiếc xe việt dã của Trịnh Huyền đi về phía lối vào.

Cặp nam nữ thấy vậy bèn hừ giọng.

“Tên ngốc tới từ đâu vậy? Không biết là đại hội Đông Hoàng sắp diễn ra, không ai được lái xe vào hay sao?”, cô gái liếc nhìn, tỏ vẻ khinh thường.

“Những kẻ ngốc nhiều quá. Đợi bọn họ gặp khó khăn thì mới hối hận trước sự ấu trĩ của chính mình”,

người đàn ông cũng lắc đầu.

Hai người nói chuyện, đương nhiên Lâm Chính không nghe thấy. Anh lấy một cây châm, đâm vào cổ mình, sau đó lái xe rời đi. Chướng khí chỉ nhiều ở lối vào, còn càng vào sâu bên trong thì chướng khí càng nhạt đi nhiều.

Từ đó có thể thấy cái gọi là gió Đông Nam là do người của núi Đông Hoàng muốn phong bế ngọn núi.

Bọn họ chỉ muốn ngăn chặn người bên ngoài xâm nhập vào trong.

Núi Đông Hoàng chỉ được trải đường tới sườn núi, phần còn lại là những con đường nhỏ khúc khuỷu do người ta đi nhiều tạo thành. May mà chiếc xe này khá đầm máy và mượt mà nên Lâm Chính không tốn nhiều sức khi lái.

Chỉ có điều đột nhiên có tiếng hét vang lên khi anh đang lái. Sau đó là một bóng hình lao ra ngay trước mũi xe.

Lâm Chính phanh gấp. Chiếc xe dừng lại. Anh nhìn ra phía trước thì thấy đó là một cô gái trẻ.

Thế nhưng lúc này trên người cô gái toàn là máu, trông vô cùng đáng sợ. Tóc tai tơi tả, mặt cũng bị thương…

Lâm Chính giật mình. Cô gái kêu lên: “Cứu mạng, xin hãy cứu tôi”.

Cô gái vừa nói vừa lao về phía chiếc xe định mở cửa bên tay lái phụ ra. Lâm Chính chau mày. Anh không hề mở cửa xe mà chỉ thản nhiên hỏi: “Cô là ai?

“Xin anh hãy mở cửa để tôi vào trong. Có người đang truy sát tôi! Xin anh để tôi vào xe”, cô gái run rẩy hét lên, vừa khóc vừa nhìn ra xa giống như đang nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ lắm.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Sự sống chết của cô không liên quan gì tới tôi hết. Huống hồ, ở nơi hoang vắng thế này, đột nhiên có một cô gái mười mấy tuổi chạy tới cầu cứu…cô thấy tôi sẽ tùy tiện cứu giúp sao?”

“Lẽ nào anh là người có trái tim sắt đá đến như vậy?”, cô gái lộ vẻ tuyệt vọng.

“Không phải, nhưng tôi lo cô có tâm xà”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.


Đọc truyện chữ Full