“Á!”.
Người đàn ông đó ôm đùi lảo đảo trên đất, thét lên thảm thiết, xé ruột xé gan.
Mấy người vội nhìn sang.
Lúc này mới nhìn thấy một chân của hắn đã bị Lâm Chính đạp gãy.
“Cái gì?”.
Tiếng hô kinh hãi vang lên.
Lâm Chính yên tĩnh nhìn người đàn ông và người phụ nữ, thản nhiên nói: “Chỉ chút thủ đoạn này e rằng vẫn không thể xé xác được tôi!”.
Nói xong, giơ chân lên đạp cho người đàn ông kia một đạp.
Ầm!
Người đó bay thẳng ra xa, đập mạnh xuống đất, lập tức hôn mê.
Hai cước là đã giải quyết được người bên phía bọn họ…
Thật là đáng sợ!
Đám đông sửng sốt.
“Sư huynh, xem ra chúng ta gặp phải người luyện võ rồi!”, người phụ nữ nheo mắt lại, nói.
“Người dám đến núi Đông Hoàng, ai mà không phải kẻ luyện võ? Nhưng ở đây có một chiêu nửa thức thì có tác dụng gì? Không phải cuối cùng vẫn chôn thân ở đây sao?”, người đàn ông vẫn không sợ, khẽ giọng quát: “Giết cho tôi!”.
“Vâng, sư huynh!”.
“Giết!”.
Những người còn lại hét lên, vung quyền cước tấn công về phía Lâm Chính.
Vị trí tấn công của bọn họ vô cùng giảo quyệt, tất cả đều nhắm vào chỗ hiểm yếu của Lâm Chính.
Không phải cổ thì là tim.
Mỗi một quyền một cước đều cực kỳ đáng sợ.
Nếu trúng phải một quyền hoặc một cước, người bình thường chắc chắn sẽ bỏ mạng, dù là người luyện võ cũng có thể bị choáng ngay lập tức.
Chỉ là...
Ngay khi những người này đến gần Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên biến mất.
“Cái gì?”.
Nụ cười của người phụ nữ cứng lại.
“Tốc độ nhanh thật!”.
Người đàn ông cũng không khỏi nhíu mày.
Chợt thấy Lâm Chính cũng vung nắm đấm lên, khi đòn tấn công của bọn họ còn chưa kịp giáng xuống, anh đã tấn công mạnh mẽ về phía bọn họ.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm...
Nắm đấm của anh đánh vào nắm đấm của người kia.
Bàn chân anh đạp trúng bàn chân người kia.
Mỗi một đòn đều giống như sao chép, nhưng uy lực lại hoàn toàn khác.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc…
Những tiếng động to rõ vang lên.
Sau đó, đám người lao về phía Lâm Chính đều bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống rất, rên rỉ kêu gào.
Bọn họ ôm tay hoặc ôm chân, không ai đứng dậy nổi.
Tất cả những chuyện này lại chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Người phụ nữ kia im lặng.
Lúc này, người đàn ông mới ý thức được mình đã đụng phải tấm thép…
“Nhìn thấy chưa? Sư huynh, sư tỷ, nhìn thấy chưa? Tôi đã nói người này không đơn giản mà, tôi đã nói mà!”, thiếu nữ lúc trước chỉ vào Lâm Chính, la lên.
“Im miệng!”, người phụ nữ quát khẽ.
Thiếu nữ không lên tiếng.
“Sư huynh, bây giờ phải làm sao?”, người phụ nữ nhìn Lâm Chính, lạnh lùng hỏi.
“Bây giờ chúng ta còn đường lui nào nữa sao? Bên phía sư phụ có nhiều cái miệng đang chờ chúng ta như vậy, nếu không lấy được đồ về thì sao chúng ta xứng với mọi người?”.
Sắc mặt của người đàn ông lạnh lùng u ám, siết chặt tay, đi thẳng tới.
Nhìn bộ dạng của người đàn ông có vẻ như định đích thân ra tay.
“Các người không phải đối thủ của tôi, cần gì phải tự chuốc lấy khổ?”.
Lâm Chính liên tục lắc đầu, không nhịn được hỏi.
“Hừ! Thế thì chưa chắc!”, người đàn ông lạnh lùng hừ, đột nhiên cử động cánh tay.
Keng!
Một tiếng kiếm ngân vang lên.
Sau đó thì thấy người đàn ông rút một thanh nhuyễn kiếm sáng như tuyết từ thắt lưng mình ra.
Nhuyễn kiếm bay múa giống như con rắn bạc, vô cùng sắc bén đáng sợ.
Người đàn ông một tay cầm kiếm, cánh tay chuyển động nhanh nhẹn, đâm về phía Lâm Chính.
Không thể không nói khí thế và tốc độ của người đàn ông này rất đáng kinh ngạc, mạnh hơn những người lúc trước không chỉ một cấp bậc.
Nhưng đối với Lâm Chính mà nói… thật sự chẳng là gì.
“Chết đi!”.
Người đàn ông quát lớn, hai mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Lâm Chính, nhuyễn kiếm trong tay đâm về phía cổ họng anh.
Mặc dù kiếm mềm dẻo, nhưng lại cực kỳ hiểm ác.
Nhát kiếm này không chỉ có thể đâm xuyên cổ họng Lâm Chính, mà thậm chí còn có thể xẻ đôi đầu anh ra.
Ngay khi nhuyễn kiếm đâm tới, Lâm Chính đột nhiên đưa hai ngón tay ra, vững vàng kẹp lấy nhuyễn kiếm ập đến.
Trong nháy mắt, nhuyễn kiếm cong cong bỗng nhiên trở nên thẳng tắp.
Không thể tiến thêm chút nào nữa…
“Cái gì?”.
Người phụ nữ và thiếu nữ kia đều kinh hãi hít sâu một hơi.
Những người nằm trên đất đều trợn tròn mắt, cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Người này… chỉ dựa vào hai ngón tay đã hóa giải được đòn tấn công của sư huynh?
Đáng sợ đến thế nào!
“Không thể nào…”.
“Chẳng lẽ ngay cả đại sư huynh cũng không đánh lại được người này?”.
“Tôi không tin, tôi không tin…”.
“Rốt cuộc người này là ai?”.
“Cậu ta trẻ tuổi mà lại đáng sợ như vậy, chẳng lẽ cậu ta là thiên kiêu?”.
Giọng nói run rẩy vang lên khắp chốn.
Người đàn ông kia cũng trừng to mắt cứ như mắt bò.
Tuy vậy hắn vẫn không chịu từ bỏ, nghiến răng quát khẽ, muốn rút kiếm về tấn công thêm lần nữa.
Nhưng nhuyễn kiếm cứ như vốn mọc ra từ đầu ngón tay của Lâm Chính, bất kể hắn có dùng sức thế nào cũng không thể rút nhuyễn kiếm về…
“Anh chỉ có chút thực lực này mà cũng học người khác ra ngoài cướp bóc? Vậy chẳng phải là đưa đầu vào chỗ chết hay sao?”.
Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó thả ngón tay ra.
Người đàn ông không kịp đề phòng, cầm theo kiếm ngã ngửa về sau, cực kỳ chật vật.
Đợi đến khi hắn ổn định cơ thể muốn đứng dậy, Lâm Chính đã đứng trước mặt hắn…
Người đàn ông nín thở, cả người cứng đờ tại chỗ…