TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1144: ĂN CÂY TÁO RÀO CÂY SUNG

"Xin lỗi ư?"

Lâm Chính lắc đầu: "Nếu tôi sai thì tôi nhất định sẽ xin lỗi, nhưng tôi không hề sai, tại sao phải xin lỗi?"

"Anh Lâm, anh có biết bây giờ đối với Đông Hoàng Giáo mà nói, người biết y thuật quan trọng đến cỡ nào không? Mỗi ngày ở Đông Hoàng Giáo đều có chém giết, tranh đấu, mỗi ngày đều có vô số người bị thương! Trước mắt, thứ mà Đông Hoàng Giáo thiếu nhất không chỉ là thuốc mà còn thiếu trầm trọng đội ngũ bác sĩ. Thanh Hà Đường thiếu thốn tài nguyên, hầu như không có bác sĩ nào chịu ở lại Thanh Hà Đường. Nếu không phải Trại sư thúc nể tình đồng môn, ở lại chữa trị cho chúng tôi thì e rằng người của Thanh Hà Đường sớm đã chết vì bị thương nặng", Tưởng Xà hơi kích động nói.

"Nhưng phương pháp trị liệu của ông ta quả thực có vấn đề! Chẳng lẽ... cô cho rằng phương pháp trị liệu của ông ta vẫn là tốt nhất sao? Ông ta chưa từng chữa trị chết người à? Tôi nghĩ rằng phương pháp trị liệu hôm nay của ông ta chắc hẳn đã từng hại chết không ít mạng người rồi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Tưởng Xà hơi run rẩy.

Trước đây, quả thực đã có những ví dụ về bệnh nhân tử vong trong quá trình điều trị.

Nhưng trong mắt rất nhiều người, chẳng qua là đám đồ đệ này bị thương quá nặng, không qua khỏi mà thôi.

"Cô do dự? Chứng tỏ chuyện này đã từng xảy ra”, Lâm Chính nói.

"Anh…”, Tưởng Xà tức giận, không nói nên lời.

Nếu không phải kiêng dè thực lực võ thuật của Lâm Chính quá cao thì cô ta đã sớm tung nắm đấm đánh anh.

Trên thực tế khi ở đây, Tưởng Xà không quá sợ Lâm Chính.

Suy cho cùng, sư phụ của cô ta đang ở đây. Nếu họ đánh nhau thật, cô ta không tin cả Thanh Hà Đường mà không thể đối phó với một thằng ranh bên ngoài!

Sở dĩ cô ta không muốn chọc giận Lâm Chính, là bởi vì không muốn gây ra thương vong không cần thiết!

"Được rồi, nếu anh Lâm không chịu xin lỗi, vậy chuyện này cứ bỏ qua đi, nhưng mong anh Lâm đừng gây thêm phiền phức cho chúng tôi nữa! Cứ coi như không có chuyện gì, được không?”

Tưởng Xà xoay người bước vào trong với khuôn mặt quyến rũ.

Lâm Chính nhắm mắt lại dưỡng thần.

Mục đích anh đến đây không phải thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với những người này, mà là tham gia đại hội Đông Hoàng.

Chỉ cần những người này có thể thuận lợi đưa anh đến tham gia đại hội Đông Hoàng, thì quả thực anh không cần phải nhúng tay vào vài chuyện không cần thiết.

Các đệ tử xung quanh đều liếc mắt nhìn anh.

Bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ vô cùng tức giận.

Lý sư đệ kia bị khiêng vào trong, không rõ sống chết.

Nhưng trong mắt những người này, tên họ Lâm không biết từ đâu chui ra này đã hại chết Lý sư đệ.

Lâm Chính biết những người này đang nghĩ gì, nhưng anh mặc kệ, chỉ nghĩ cách làm thế nào để giành chiến thắng trong đại hội Đông Hoàng.

Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói lanh lảnh từ ngoài cửa truyền đến.

"Ôi? Các người làm sao thế này? Sao lại nằm như chó chết trên mặt đất vậy hả? Ha ha, vậy mà còn muốn chống đối với Cổ Linh Đường cơ à? Ta thấy các người đúng là điên rồi!"

Nghe giọng nói này, mọi người đều sửng sốt, nhao nhao nhìn về phía cửa.

Một nhóm đàn ông và phụ nữ mặc đồ lòe loẹt bước vào.

Người vừa lên tiếng là cô gái dẫn đầu.

Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc ngắn khuôn mặt có trang điểm. Cô ta ăn mặc rất diêm dúa lòe loẹt, nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy vẻ khinh thường, ánh mắt cao ngạo đầy coi thường liếc xéo đám người trước mặt.

"Tiểu sư muội?"

Nhiều người thốt lên.

Lâm Chính liếc nhìn cô gái.

Cô gái này cũng đến từ Thanh Hà Đường sao?

Nhưng nhìn cách ăn mặc hoàn toàn khác biệt với Thanh Hà Đường.

"Người này là ai?"

Lâm Chính liếc nhìn cô gái ăn mặc diêm dúa, thầm hỏi nhỏ.

"À... đó là con gái của sư phụ”, Tưởng Xà run rẩy nói.

"Con gái của sư phụ ư? Con gái của đường chủ Thanh Hà Đường?"

"Đúng vậy, nhưng... nhưng cô ta không còn ở Thanh Hà Đường nữa, cô ta đã phản bội sư phụ, phản bội tất cả mọi người, gia nhập Cổ Linh Đường”, Tưởng Xà nói.

"Ồ?"

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

“Bố tôi đâu?”, Trịnh Đan liếc mọi người, cười tủm tỉm nói.

Trong sảnh náo động, sau đó một nhóm người bước ra ngoài.

Tưởng Xà cũng thuộc trong số đó.

Mấy người họ đứng phía sau một người đàn ông trung niên.

Khuôn mặt người đàn ông già nua, tóc hai bên thái dương đã bạc. Trên mái tóc dài cũng có nhiều sợi bạc trắng, đôi mắt càng trũng sâu, trông rất phờ phạc.

Ông ta là Trịnh Lạc – đường chủ Thanh Hà Đường!

Cách ăn mặc của ông ta rất chỉnh tề gọn gàng, nhưng cũng giản dị. Nếu không phải bên hông treo lệnh bài đường chủ thì sẽ không ai biết ông ta chính là đường chủ.

“Mày đến đây làm gì?"

Sắc mặt người đàn ông hơi u ám, khàn giọng nói.

“Bố, sao bố lại lạnh lùng như vậy, dù sao con cũng là con gái của bố mà!”, cô gái liếc Trịnh Lạc, cười nói.

"Con gái ư? Hừ, tao không có loại con gái ăn cây táo rào cây sung như mày!", Trịnh Lạc lạnh lùng nói.

"Bố, bố nói như vậy là có ý gì? Con làm vậy cũng vì muốn tốt cho Thanh Hà Đường và tất cả mọi người! Bố nhìn mọi người mà xem, ai nấy đều giống như con chó chết! Nhìn vết thương trên người bọn họ kìa, rất nhiều vết thương đã mưng mủ, hôi quá đi mất… Bố, nếu bố không chữa trị cho họ, cứ để vết thương của họ tiếp tục nặng hơn thì họ sẽ toang. Chẳng lẽ bố thực sự muốn người của Thanh Hà Đường chết hết?", Trịnh Đan cười toe toét nói.

"Mày…", Trịnh Lạc điên tiết.

"Hợp nhất với Cổ Linh Đường đi! Sau khi hợp nhất, mọi người sẽ có đủ lương thực, thuốc và tài nguyên, mọi người sẽ có được tất cả”, Trịnh Đan lại nói.

Lời nói đầy cám dỗ.

Nhiều người thở hổn hển, trong lòng đã dao động.


Đọc truyện chữ Full