TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1151: TAN TÁC HOA RƠI

“Tả hộ pháp”, đám đông kêu lên.

“Nhóc! Thả Tả hộ pháp ra, nếu không tôi sẽ khiến cậu đẹp mặt đấy”, một người khác của Cổ Linh Đường gầm lên.

“Khiến tôi đẹp mặt sao?”, Lâm Chính quay qua, điềm đạm nói: “Được thôi! Vậy các người ra tay đi, để tôi xem tôi sẽ đẹp mặt như thế nào”.

“Được lắm! Mẹ kiếp!”, người kia tức giận, lập tức lao lên.

“Sư huynh, mau quay lại”, Trịnh Đan kêu lên.

Nhưng đã không kịp nữa rồi. Người này tung quyền về phía Lâm Chính nhanh như điện xẹt. Tuy nhiên, hắn còn chưa tiếp cận được anh thì Lâm Chính đã giơ chân đạp cho hắn một phát.

Bụp! Hắn bị đạp bay ngược lên nóc miếu đường, bắn vọt ra ngoài, đập mạnh xuống đất và bất động.

“Hả?”, đám đông bàng hoàng.

“Kẻ này biết kungfu. Chúng ta không được khinh suất. Mọi người cùng xông lên. Tôi không tin, một mình hắn có thể đối phó được với nhiều người như thế này”, Trịnh Đan gào lên.

“Được. Tất cả cùng xông lên”.

“Giết chết hắn đi”, cả đám gào lên và nhào về phía Lâm Chính.

“Á”, Tưởng Xà hét lên, quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng cả miếu đường đã bị người của Cổ Linh Đường bao vây. Lúc này dù cô ta có mọc cánh cũng khó thoát được. Một vài người lập tức lao lên ghì cô ta xuống. Tưởng Xà vội né.

“Ha ha, Tưởng sư muộn, đừng chạy nữa. Cùng chúng tôi về Cổ Linh Đường thôi”.

“Thanh Hà Đường có khác gì ăn mày đâu. Cô lưu luyến làm gì. Cổ Linh Đường cũng đã nuốt gọn mấy phe phái khác rồi. Giờ đây chúng tôi mạnh lắm. Người lại đông. Sư phụ chúng tôi còn chuẩn bị tranh chức giáo chủ nữa. Đi theo chúng tôi cô sẽ được sống sung túc. Yêm tâm đi, cô xinh đẹp như vậy. Chúng tôi sẽ thương cô lắm”.

“Đúng vậy! Chúng tôi sẽ thương yêu cô. He he”, hai người đàn ông cười dữ tợn. Họ vồ về phía Tưởng Xà.

Đừng thấy họ như vậy mà lầm, vì thực lực của họ cũng không hề tệ. Tưởng Xà là một cao thủ của Thanh Hà Đường, nhưng so với hai người này thì cô ta cũng không thể đối phó được.

“Con đàn bà này”, thấy Tưởng Xà phản kháng, một người đàn ông tức giận đạp chân vào bụng cô ta.

Tưởng Xà ngã ra đất, đập mạnh vào bàn. Chai lo trên bàn đập xuống người khiến Tưởng Xà bị thương.

Cô ta cố gắng ngồi dậy nhưng vùng bụng đau quá.

“Mẹ kiếp! Không biết điều à? Cô tưởng mình là ai?”, người đàn ông thầm chửi rủa rồi lao lên chộp lấy tóc của Tưởng Xà và kéo: “Giờ ông đây sẽ xử lý mày”.

“Đừng! Buôn tay ra! Á!”, Tưởng Xà chộp tay người đàn ông, đau đớn gào thét. Thế nhưng vô ích.

Đúng lúc này, một bóng hình lao tới đập mạnh vào người đàn ông. Người đàn ông ngã sấp mặt. Tưởng Xà thoát nạn, vội vàng đứng dậy. Cô ta định bỏ chạy nhưng đột nhiên khựng bước.

Tưởng Xà nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ không dám tin. Miếu đường trông hoang tàn tới mức khó tin. Vô số bóng người ngã ra đất. Tất cả đều là người của Cổ Linh Đường. Bọn họ nằm lăn ra kêu gào, rên rỉ. Người gãy tay, kẻ lõm ngực, người bể đầu, chẳng ai còn lành lặn.

Lúc này Lâm Chính đang chiến đấu với Hữu hộ pháp. Trịnh Đan cùng một vài kẻ khác vội lùi lại, không dám tiến lên.

“Sao lại thế này chứ?”, Tưởng Xà đứng ngây như phỗng. Cô ta biết Lâm Chính rất mạnh. Nhưng không ngờ anh lại mạnh tới mức độ này. Một người mà đánh được cả đoàn người của Cổ Linh Đường…

“Rốt cuộc tên này là quái thai phương nào vậy?”, Tưởng Xà tưởng như phát điên.

Rầm! Một âm thanh nặng nề khác vang lên. Hữu hộ pháp không thể cầm cự được nữa, hắn bị đấm thẳng vào ngực và bật lùi lại phía sau. Cơ thể hắn chao đảo.

“Khụ khụ…”, Hữu hộ pháp ho hắt ra, miệng rớm máu.

“Hữu hộ pháp”, Trịnh Đan vội kêu lên.

“Tôi không sao, mọi người mau về đi! Nhanh lên”, Hữu hộ pháp thở hắt ra, vội hét lên.

Đám đông sững sờ.

“Về sao?”

“Mau đi đi!”, Trịnh Đan ý thức được điều gì đó, vội hét lớn.

“Trịnh Đan…cô…”

“Đi mau lên. Chúng ta không đối phó được với người này đâu. Mau lên”, Trịnh Đan gào lên, cô ta mặc kệ đám đông cứ thế bỏ chạy.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông bàng hoàng. Trịnh Đan bỏ chạy như vậy sao? Đám đệ tử còn lại đắn đo, không biết có nên rời đi hay không.

Rầm rầm! Lại có âm thanh vang lên.

Hữu hộ pháp lại bị bắn ra ngoài, đập mạnh xuống đất. Hắn co giật vài cái rồi ngoẹo cổ sang một bên, bất tỉnh.

“Hả?”, đám đông nào dám do dự nữa, cứ thế cắm đầu bỏ chạy. Lâm Chính cũng không đuổi theo. Một lúc sau, cả đoàn người Cổ Linh Đường đã chạy mất dạng. Chỉ còn lại những kẻ bị thương đang rên la thảm thiết.

Tưởng Xà sững sờ nhìn bọn họ. Cô ta cảm thấy hoang mang. Cảnh tượng này…quá sốc.

Cổ Linh Đường – nỗi sợ hãi của Thanh Hà Đường đã bị một người đánh cho tan tác hoa rơi như vậy sao? Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì cô ta sẽ không tin đâu.

“Cô không sao chứ?”, Lâm Chính phủi bụi trên người, thản nhiên nói.

“Không…không sao”, Tưởng Xà giật bắn mình, vội vàng lên tiếng.

“Nếu không sao thì giờ chúng ta tới Cổ Linh Đường một chuyến, để bảo họ đưa đám người này về thôi", Lâm Chính chỉ vào đám người dưới đất.

“Được…được”, Tưởng Xà cảm giác da đầu tê dại. Đầu óc cô ta lúc này trống rỗng, chỉ biết run rẩy nghe theo.

Cô ta cũng không biết mình đã tới Cổ Linh Đường lúc nào và nói chuyện ra sao. Dù sao thì cô ta cũng chỉ nhớ rằng, lúc này tòan bộ Cổ Linh Đường đã trở thành một nồi cám heo.

Những kẻ tới đưa đám người bị thương về không đông lắm.Vì phần lớn bọn họ không dám tới Thanh Hà Đường. Chỉ có một ít người là bạn tốt của những người bị thương thì mới liều mạng đi mà thôi.

Trịnh Đan biến mất dạng. Sau chuyện này, cô ta có lẽ không dám tới Thanh Hà Đường tác oai tác quái nữa.


Đọc truyện chữ Full