Lời Lâm Chính nói không thể không nói là quá kiêu căng.
Bọn họ là người của Cuồng Đao Đường.
Mặc dù Cuồng Đao Đường không tính là nhóm người hàng đầu ở Đông Hoàng Giáo, nhưng đứng ở lối vào này thì lại là tầng cao nhất trong chuỗi thức ăn.
Huống hồ, Cuồng Đao Đường còn có chuyện không giải quyết được một Cổ Linh Đường chỉ dựa vào thôn tính các phe phái cấp thấp hay sao?
Vậy mặt mũi của Cuồng Đao Đường bọn họ lại chẳng mất hết?
“Con mẹ mày kiêu căng cái gì? Tao băm nát đầu mày ra giờ!”, một người của Cuồng Đao Đường không kiên nhẫn được nữa, không đợi Tây Môn Đao ra tay đã quát khẽ một tiếng, vung đao chém tới.
Khoảnh khắc lưỡi đao sáng loáng bổ tới, Lâm Chính đã vung ngang một châm, chạm vào lưỡi dao.
Rắc!
Thân đao bị châm bạc bổ làm đôi.
“Cái gì?”.
Người xung quanh vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy châm bạc mà Lâm Chính nắm trong tay, cứ tưởng Lâm Chính dùng ngón tay đánh bay lưỡi đao.
Tay không chém đao?
Đây là chuyện chỉ có quái vật mới có thể làm được!
Tinh thần bọn họ đều chấn động.
Nhưng chuyện khiến người ta chấn động hơn còn xuất hiện.
Lâm Chính trở tay nắm lưỡi đao gãy, chém mạnh vào người trước mặt.
Rắc!
Người đó lập tức bị chém làm đôi, chết ngay tại chỗ.
“Hả?”.
“Sư đệ!”.
Người của Cuồng Đao Đường hét lên thảm thiết, nhưng sư đệ của bọn họ đã không còn nghe thấy giọng nói của bọn họ nữa.
Lâm Chính buông lưỡi đao ra, quay sang nhìn Tây Môn Đao.
Anh sẽ không nương tay, càng đừng nói những người này định lấy mạng anh.
“Xem ra tên nhóc của Cổ Linh Đường này có chút bản lĩnh!”, ánh mắt Tây Môn Đao trở nên âm u lạnh lẽo, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn còn chút kiêng dè.
Trước kia hắn định đích thân ra tay, nhưng hắn phát hiện hình như mình chưa nhìn thấu độ nông sâu của người này, hắn không dám làm càn mà phất tay: “Lên, lên hết cho tôi!”.
Dứt lời, người của Cuồng Đao Đường đều bổ nhào về phía Lâm Chính.
“Giết!”.
Bọn họ chạy ùa tới như phát điên, những lưỡi đao đáng sợ chém về phía Lâm Chính.
Người của Cổ Linh Đường ở xa xa nhìn thấy, ai cũng kinh ngạc, một số đệ tử nữ thậm chí còn la lên thất thanh.
Nhiều lưỡi đao chém xuống như vậy, e rằng sẽ chém Lâm Chính thành mảnh vụn.
Nhưng…
Những lưỡi đao này đó còn chưa kịp hạ xuống, Lâm Chính đã chuyển động.
Anh nhấc tay lên, xoay tròn một vòng, lòng bàn tay bùng lên nhiều đốm sáng nho nhỏ giống như sao băng.
Đốm sáng sao băng chui vào cơ thể những người đó, biến mất không thấy.
Những người đang lao tới đều đứng sững tại chỗ như bức tượng, không động đậy.
Người của Cổ Linh Đường và những người khác của Cuồng Đao Đường đều ngạc nhiên.
“Các người làm gì vậy? Lên đi! Lên hết cho tao!”.
Tây Môn Đao sốt ruột, quát lên mấy tiếng.
Nhưng bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy.
Dường như không nghe thấy lời Tây Môn Đao nói.
Vẻ mặt Tây Môn Đao trở nên lạnh lùng, hắn biết đó là trò quỷ mà Lâm Chính tạo ra!
“Các người xông lên cho tôi!”.
Sự kiêng dè trong mắt Tây Môn Đao đậm thêm, nghiêng đầu quát khẽ với người bên cạnh: “Xé xác anh ta ra cho tôi!”.
“Sư huynh, người này… hơi kỳ quái!”, người bên cạnh run rẩy nói.
Hiển nhiên, bọn họ đều nhìn ra Lâm Chính không dễ dây.
“Cái gì? Các người không nghe lời của sư huynh nữa sao? Có tin tôi chém chết các người không? Xông lên! Tất cả xông lên cho tôi!”, Tây Môn Đao gầm lên.
Bọn họ thấy vậy chỉ đành đánh liều xông về phía Lâm Chính.
Nhưng bọn họ vừa cử động, Lâm Chính cũng cử động.
Cả người của anh giống như cơn gió, lấy một cây đao của đệ tử Cuồng Đao Đường đã bị điểm huyệt lên, nhảy vọt về phía Tây Môn Đao, chém về phía hắn một đao.
“Khốn nạn! Mày dám so đao với tao? Hãy xem Bá Vương Đao Pháp của tao đi!”.
Tây Môn Đao nổi giận, gào lên một tiếng, trường đao nhuốm màu đỏ máu chém về phía Lâm Chính một cách điên cuồng.
Nhưng tốc độ của hắn lại không bằng Lâm Chính. Hai đao đối chọi, Tây Môn Đao phát hiện đao pháp của mình lại không nhanh bằng lưỡi đao của Lâm Chính!
Xoẹt!
Tiếng da thịt rách vang lên.
Tây Môn Đao hứng chịu hai nhát dao vào bụng, lùi lại liên tục, vội vàng ôm vết thương nơi bụng, nhưng máu vẫn không ngừng chảy.
“Hả?”.
Người xung quanh kinh hãi.
Trịnh Đan ở phía xa cũng trợn to mắt nhìn, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
“Cuồng Đao Đường? Chỉ vậy thôi sao?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Mày đừng ngông cuồng! Bây giờ tao sẽ cho mày nếm mùi lợi hại của Ma Đao! Cho mày biết Huyết Đao Đại Pháp mà tao đã khổ luyện ba năm!”.
Tây Môn Đao mặt mày dữ tợn, cực kỳ không cam tâm, hai tay nắm đao, gào lên.
Vù vù vù…
Một luồng khí tức bùng phát từ trong cơ thể của Tây Môn Đao.
Thanh đao trong tay hắn cũng không khỏi run rẩy.
“Ma Đao! Đao trong tay sư huynh quả nhiên là Ma Đao!”.
“Ma Đao sắp chứng tỏ oai phong rồi!”.
“Tên đó tiêu đời rồi!”.
Người của Cuồng Đao Đường run giọng nói.
Lâm Chính không hiểu ra sao.
“Ma Đao? Đây không phải là cây đao bình thường sau đó dùng máu nhuộm đỏ thôi à?”.
“Ha ha, nếu mày nghĩ như vậy thì mày lầm to rồi!”.
Tây Môn Đao lộ ra nụ cười dữ tợn: “Bây giờ, tao sẽ biến mày thành một cái xác chết không đầu!”.
Dứt lời, Tây Môn Đao ra sức thét gào, cầm đao chém về phía Lâm Chính.
Vù!
Một đường đao khí dài gần năm mét tỏa ra từ thanh đao đó, chém mạnh về phía Lâm Chính.
“Cái gì?”.
Lâm Chính kinh ngạc.