“Bản vẽ ở đâu?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
“Không còn nữa!”, Trịnh Đan run rẩy nói.
“Không còn nữa?”.
“Đúng, bị tôi tiêu hủy rồi…”.
“Vậy có nghĩa tôi có thể giết cô rồi?”.
“Không không không, anh Lâm! Lâm sư huynh! Anh không thể giết tôi! Mặc dù tôi… tôi đã hủy bản vẽ, nhưng… nhưng tôi nhớ rõ ràng toàn bộ bản vẽ đó, tôi biết nhẫn thần nằm ở đâu! Tôi biết rõ đường đi! Tôi biết hết! Chỉ cần anh không giết tôi, tôi bảo đảm có thể đưa anh đến chỗ nhẫn thần!”, Trịnh Đan sốt ruột nói.
Lâm Chính nghe vậy, rơi vào trầm tư.
Thật ra anh không tin Trịnh Đan, những lời thế này chẳng qua là để bảo vệ mình. Nhưng tìm một thứ như chiếc nhẫn ở sâu trong núi chắc chắn là mò kim đáy biển!
Hơn nữa, mình là người ngoài Đông Hoàng Giáo đến tham gia đại hội Đông Hoàng, tin tức không đầy đủ, vốn đã thiệt thòi. Nếu mình mày mò đi tìm, không biết đến khi nào mới tìm được.
Nếu bị người khác nhanh chân đến trước, vậy thì mọi nỗ lực của mình sẽ uổng phí hết.
Không có nhiều thời gian!
Nếu kéo dài quá lâu, bên thế gia Nam Cung có hành động gì đó thì không kịp hối hận!
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, khẽ hỏi: “Từ đây đến vị trí của nhẫn mất bao lâu?”.
“Năm tiếng!”, Trịnh Đan gần như không cần nghĩ ngợi.
“Vậy được, tôi cho cô một cơ hội, mau dẫn tôi đi! Nếu tìm được nhẫn, tôi sẽ thả cô ra, nếu không có hoặc quá năm tiếng, vậy thì xin lỗi rồi”, Lâm Chính hạ thấp giọng nói.
“Được! Được, cảm ơn Lâm sư huynh! Cảm ơn Lâm sư huynh!”.
Trịnh Đan mừng rỡ, kích động nói.
“Đi thôi”.
Lâm Chính nói.
Trịnh Đan vội vàng đi trước dẫn đường.
Lòng núi Đông Hoàng có thể nói là đá gập ghềnh, vách núi cao chót vót.
Cây cối bao phủ đỉnh núi.
Hơn nữa còn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của dã thú vang vọng giữa khe núi.
Hiển nhiên, nơi này không phải nơi để du lịch gì.
Thứ nguy hiểm nhất bây giờ không phải là dã thú hoặc địa thế hiểm trở, mà là những người cũng đang tìm kiếm nhẫn Đông Hoàng.
Trịnh Đan đi đường rất cẩn thận, song chưa đi được mấy bước cũng đã gặp được không ít người của Đông Hoàng Giáo.
Bọn họ đang cẩn thận kiểm tra nơi có thể xuất hiện nhẫn.
Một phe phái sở dĩ chia ra bốn hướng vào đây là để không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào. Nếu tập trung tất cả mọi người đi cùng một phương hướng, vậy thì ba phương hướng còn lại sẽ không thể tra được. Nếu nhẫn xuất hiện ở ba phương hướng còn lại, bọn họ cũng không thể kịp thời tới nơi.
“Nhẫn thần! Nhẫn thần ở đó!”.
Đúng lúc này, một tiếng la kinh ngạc vang lên.
Lâm Chính và Trịnh Đan đang lần mò tiến về phía trước cùng ngạc nhiên, vội vàng nhìn sang nơi phát ra tiếng.
Tiếng đó truyền tới từ một đỉnh núi cao.
Một chiếc hộp được đặt trên một tảng đá phía trên đỉnh núi.
Hộp đã được mở ra, một chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Cái gì?”, Trịnh Đan kêu lên kinh ngạc.
Lâm Chính cũng nhíu mày.
Đó là nhẫn Đông Hoàng sao?
Sao có thể phơi ra giữa trời như vậy?
Anh còn nghĩ nhẫn Đông Hoàng chắc chắn được cất giấu trong một hang động nào đó, được thứ kỳ lạ hoặc người kỳ lạ nào đó canh giữ.
Nhẫn Đông Hoàng xuất hiện, lập tức dẫn đến sự chú ý của vô số người từ bốn phương tám hướng.
Bọn họ lao tới phía đó như phát điên, cũng có không ít người của các phe phái lấy điện thoại ra, gửi tin cho người ở ba phương hướng còn lại, để bọn họ nhanh chóng đến đây chi viện.
“Ha ha, nhẫn Đông Hoàng là của tôi! Tôi sẽ trở thành Đông Hoàng Thần Quân! Thống trị Đông Hoàng Giáo!”.
Một người vóc dáng hơi thấp bé bò lên đỉnh cao cực kỳ linh hoạt, lấy được chiếc nhẫn đó ra khỏi hộp trước tiên, đồng thời đeo vào ngón tay, giơ cao tay lên, cười lớn ha ha.
Nhưng tiếng cười của hắn còn chưa truyền đi bao xa.
Pằng!
Một tiếng súng vang lên.
Nơi ngực người đó xuất hiện một lỗ đầm đìa máu, máu tươi ồ ạt chảy ra từ lỗ nhỏ đó.
Người đó trợn to mắt, không tin được nhìn lồng ngực mình, sau đó nghẹo cổ sang một bên, ngã xuống, tắt thở tại chỗ.
“Con mẹ nó, thể loại rác rưởi mà cũng dám tranh giành nhẫn với tao? Chết đi mày!”.
Một người đàn ông cao to cầm súng lao tới, nhổ ngụm nước bọt lên người đã chết. Sau đó, hắn vội vàng tháo chiếc nhẫn trên ngón tay của người đó xuống, nhưng lại không đeo mà quay người định chạy.
Thế nhưng, những người đã chạy lên núi làm sao có thể để hắn chạy?
“Trần sư huynh, để nhẫn lại đây đi!”.
Một người đàn ông cầm kiếm bay tới, nhắm về phía người đàn ông cao to kia.
“Muốn chết phải không?”.
Người đàn ông cao to giận dữ quát lên, móc súng ra không ngừng bóp cò.
Pằng pằng pằng pằng…
Đạn bay như thoi đưa.
Nhưng cơ thể người đàn ông đó cực kỳ linh hoạt, không ngừng né tránh lăn vòng, tìm tảng đá nấp vào.
Những viên đạn bắn tới không dính vào hắn chút nào.
“Mẹ nó, xem tao có đánh chết mày không!”, người đàn ông thô to tức giận, vội vàng lấy hộp đạn dự phòng ra.
Nhưng bọn họ đâu để cho hắn cơ hội, lập tức vung kiếm chém tới.
Người đàn ông cao to nhìn thấy thế, biết súng ống đạn dược không đối phó được bọn họ, bèn hét lên một tiếng, rút đại đao giắt ngang hông ra, chém tới.
Keng! Keng! Keng! Keng…
Tiếng vũ khí va chạm vang lên to rõ.
Trên đỉnh núi chiến đấu thật náo nhiệt.
Chỉ là người đàn ông cao to kia một mình khó địch lại nhiều người, sau khi bọn họ trèo lên đỉnh núi cao, càng lúc càng có nhiều lưỡi đao chém về phía đầu người đàn ông kia.
Không lâu sau, người đàn ông cao to đã bị phanh thây, chết thảm tại chỗ.
Những người còn lại tranh nhau chiếc nhẫn như ong vỡ tổ, ra tay đánh nhau.
Trên đỉnh núi máu chảy thành sông, thi thể chất chồng, vô cùng thảm thiết.
Trịnh Đan kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng cô ta mau chóng hoàn hồn lại, suy nghĩ một lúc, vội nói: “Sư huynh! Mau! Mau đi! Đó là nhẫn thần! Mau đi cướp nhẫn!”.
“Nhẫn thần?”.
Lâm Chính im lặng quan sát một lúc, lạnh lùng nói: “Cô tin đó là nhẫn thần thật sao?”.
“Chẳng… Chẳng lẽ còn có giả?”.
Trịnh Đan nghiêng đầu, cẩn thận hỏi.
“Cô thấy hình dạng của nhẫn thần chưa?”.
“Chưa…”.
“Ai đã từng thấy?”.
“Người từng thấy có lẽ không nhiều…”.
“Vậy thì đúng rồi!”.
“Sư huynh, ý anh nhẫn này… là giả?”, Trịnh Đan có vẻ đã hiểu sự băn khoăn của Lâm Chính, cẩn thận hỏi.
“Tôi không biết, nhưng không loại trừ khả năng này”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ơ…”, ánh mắt Trịnh Đan dao động, nhìn cuộc ẩu đả ở trên đỉnh núi, lại dè dặt hỏi: “Vậy… sư huynh, chúng ta cứ đứng yên vậy sao? Nếu đó là thật… chẳng phải sẽ bị người ta cướp mất sao?”.
“Không vội!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nếu nó là thật, chẳng phải chúng ta cũng đang canh ở đây sao? Chờ lát nữa đi!”.
“Chờ cái gì?”.
“Chờ tin tức của những người khác”.
“Những người khác?”.
Trịnh Đan hoàn toàn mù mịt.