Đội trật tự.
Từ sau khi Đông Hoàng Giáo như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy, đội trật tự đã được thành lập bởi một nhóm người trung thành với tông giáo.
Đội ngũ này không thuộc về bất cứ ai! Cũng không nghe lệnh bất cứ trưởng lão nào.
Bọn họ chỉ trung thành với tông giáo, chỉ lấy lợi ích của tông giáo làm đầu.
Bọn họ vẫn luôn là người phản đối kiểu đại hội Đông Hoàng như thế này, cũng là những người có tiếng hô cao nhất trong số những người phản đối.
Bọn họ cho rằng dựa vào kiểu đại hội này để lựa chọn ra Đông Hoàng Thần Quân là cực kỳ tắc trách. Hơn nữa như vậy sẽ tạo ra quá nhiều cuộc chém giết và thương vong.
Nếu như tất cả các trưởng lão đều tán đồng thì sự phản đối của bọn họ chẳng có tác dụng gì.
Vậy nên bọn họ quyết định tự mình đi đoạt lấy nhẫn Đông Hoàng, một khi có được nhẫn Đông Hoàng, bọn họ sẽ dùng phương thức của mình để tạo ra một Đông Hoàng Thần Quân thống lĩnh Đông Hoàng Giáo.
Đương nhiên, mục đích chủ yếu nhất của bọn họ là giữ gìn trật tự của cả đại hội, giảm bớt thương vong, bất cứ cuộc chém giết và tranh đấu nào, bọn họ đều sẽ cưỡng chế can dự, hy vọng có thể thông qua phương thức này để giảm bớt sự suy yếu thực lực của đại hội Đông Hoàng đối với Đông Hoàng Giáo, không để cho Đông Hoàng Giáo diệt vong.
Cũng chính vì như vậy, rất nhiều thế lực nhỏ đều đi theo đội trật tự.
Sức mạnh của đội trật tự ngày càng lớn mạnh, khiến cho rất nhiều trưởng lão đố kỵ.
Lâm Chính và Trịnh Đan đều không ngờ lại gặp đội trật tự ở nơi này.
Nhìn số lượng người của đội ngũ này phải lên tới gần một nghìn người, thực lực không thể xem thường.
“Đội trật tự?”, người đứng đầu lạnh lùng hừ một tiếng, nói với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Mấy người lo xa quá rồi đấy! Tôi khuyên mấy người tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng, nếu không thì mấy người mới là những kẻ chịu khổ đấy!”
“Mấy người tàn sát đồng môn! Tội đáng chết vạn lần! Nếu như không phải trong đội có quy định hạn chế, mấy người cho rằng tôi sẽ khách khí với mấy người sao? Tôi ra lệnh cho mấy người nhanh chóng buông vũ khí xuống, cởi mặt nạ ra, khoanh tay chịu trói! Nếu không thì tôi chỉ có thể sử dụng phương pháp có tính cưỡng chế mà thôi!”, cô gái tên là Long sư tỷ nghiêm túc lên tiếng.
Vừa dứt lời, người của đội trật tự xung quanh đã đồng loạt rút đao kiếm từ bên hông ra, chĩa về phía đám người.
Lưỡi kiếm sắc lạnh giống như muốn chém nát tất cả.
Biểu cảm của những người mặc đồ đen lập tức trở nên căng thẳng, tất cả dựa sát vào nhau, không dám cử động.
“Sư huynh…”
Mấy người nhìn về phía người đàn ông mặc đồ đen đứng đầu.
Người đàn ông trầm mặc không nói gì.
“Sao? Còn muốn tôi phải nhắc lại thêm một lần nữa à? Anh cho rằng tôi có sự kiên nhẫn tốt tới vậy sao?”, Long sư tỷ hô lên.
Tiếng hô lớn này như phá vỡ phòng ngự tâm lý của người đàn ông.
Hắn nghiến răng, thấp giọng lên tiếng: “Long sư tỷ… đừng kích động! Chúng tôi đầu hàng! Chúng tôi…đầu hàng…”
Nói xong, hắn lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho đám người.
Đám người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đặt tất cả đao kiếm trong tay xuống đất.
“Đi, soát người, lấy hết toàn bộ vũ khí trên người bọn chúng, sau đó đưa bọn chúng rời khỏi đại hội Đông Hoàng!”, Long sư tỷ nói.
“Rõ, thưa sư tỷ!”
Đám người tiến lên trước.
Chẳng bao lâu sau, đám người mặc đồ đen này đã bị áp giải đi.
Long sư tỷ đi về phía Trịnh Đan và Lâm Chính.
“Hai vị sư đệ sư muội, mấy người là người của đường nào? Tại sao chỉ có hai người? Những người khác đâu rồi?”, cô gái tên Long Tinh Hồng nghiêm túc hỏi.
Ở đại hội Đông Hoàng, có đường nào không có tới cả trăm người tụ tập lại cùng hành động? Đội ngũ hành động hai người như thế này thật sự hiếm thấy.
“Sư tỷ, tôi là người của Cổ Linh Đường, vị này là Lâm… Lâm sư huynh, là người của Thanh Hà Đường, có điều anh ta không phải là đệ tử của Thanh Hà Đường, anh ta đã có được kế truyền của đường chủ Trịnh Lạc của Thanh Hà Đường, chính thức kế nhiệm vị trí đường chủ của Thanh Hà Đường!”, Trịnh Đan khẽ cười nói.
Vừa dứt lời, đôi mắt như hoa anh đào của Long Tinh Hồng đột nhiên đanh lại.
“Đường chủ?”
Cô ta liếc nhìn Lâm Chính, trở nên cảnh giác hơn.
Phải biết rằng, rất nhiều thế lực bên trong Đông Hoàng Giáo đều đã thay đổi chủ nhân, sau khi trật tự của Đông Hoàng Giáo sụp đổ, xuất hiện không ít người giết thầy soán ngôi, vậy nên đội trật tự đặc biệt phản cảm với những đường chủ trẻ tuổi như vậy.
Thế nhưng vào lúc này, người phía bên cạnh tiến lên trước, nói nhỏ vài câu bên tai cô ta.
Long Tinh Hồng lập tức ngẩn ra.
“Những gì cậu nói…là thật ư? Thanh Hà Đường là thế lực xếp hạng chót trong Đông Hoàng Giáo ư?”
“Không sai, sư tỷ, thế lực này giờ sắp chẳng thể sống tiếp được rồi, hôm qua tôi nghe thấy một sư đệ nói, đường chủ trước Trịnh Lạc dẫn một nhóm đệ tử tới đầu quân cho các trưởng lão khác rồi! Tôi nghĩ tên này có lẽ là người mà Trịnh Lạc dùng để xử lý cục diện hỗn loạn”, người bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Hoá ra là như vậy…”
Long Tinh Hồng nhìn về phía Lâm Chính.
Nhìn thấy gương mặt anh tuấn bất phàm đầy góc cạnh của đối phương thì không khỏi đỏ mặt.
Giờ mới phát hiện không ít sư muội đều đang nhìn Lâm Chính, tim đập rất nhanh.
“Tôi thấy sư đệ này chân yếu tay mềm, trên tay cũng không có vết chai, chắc hẳn là võ công không cao, tới nơi như thế này rất nhiều nguy hiểm, bảo bọn họ rời khỏi đại hội Đông Hoàng đi”, Long Tinh Hồng nói.
“Được!”
Người phía bên cạnh gật đầu, tiến lên trước nói với Lâm Chính và Trịnh Đan.
“Hai vị sư đệ sư muội, mời đi theo tôi!”
“Đi đâu?”
“Rời khỏi đại hội Đông Hoàng”.
“Chuyện này không được, chúng tôi còn phải đi tìm nhẫn nữa!”, Trịnh Đan vội vàng nói.
“Tìm nhẫn?”
Long Tinh Hồng nhíu mày nói: “Mấy người tìm nhẫn gì cơ? Muốn gây rắc rối hả? Mau đi đi!”
“Sư tỷ, nếu như chúng tôi không đi… tỷ có thể làm được gì?”, Trịnh Đan nhìn trộm Lâm Chính nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên hỏi.