“Là gì hả? Lát nữa anh sẽ biết”, Trịnh Đan mỉm cười, sau đó quát: “Các anh còn không mau ra tay đi?”.
“Lên!”.
“Vì sư tỷ!”.
Bọn họ không còn lựa chọn nào khác, gầm lên rồi xông tới.
“Dừng tay!”.
Long Tinh Hồng lập tức quát lớn.
Tất cả mọi người đều khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía cô ta.
“Sư tỷ…”
“Các cậu nghe đây, không ai được phép làm Lâm sư đệ bị thương, nghe rõ chưa?”, ánh mắt Long Tinh Hồng lạnh lùng, trầm giọng quát.
“Sư tỷ, việc này…”
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
“Sư tỷ, nếu không động đến anh ta, thì chị… sẽ gặp nguy hiểm”, một người đau khổ nói.
“Lẽ nào các cậu muốn vì tôi mà làm trái quy tắc của đội trật tự chúng ta?”, Long Tinh Hồng quát.
Bọn họ cúi gằm mặt xuống.
“Đội trật tự chúng ta là một nhóm người thuần túy, là một nhóm người có giới hạn, tôi tin chúng ta là hi vọng cuối cùng để khôi phục cung Đông Hoàng. Nếu ngay cả chúng ta cũng đi quá giới hạn, thì Đông Hoàng Giáo của chúng ta còn hi vọng sao? Vì vậy, tôi không cho phép các cậu vì tôi mà động đến Lâm sư đệ! Tuyệt đối không được phép! Nếu không các cậu chính là người hủy hoại Đông Hoàng Giáo!”, Long Tinh Hồng nói đầy kiên quyết.
Rất nhiều người nghe thấy thế đều bật khóc.
Trịnh Đan nổi giận, lại dùng mũi dao kề vào cần cổ Long Tinh Hồng, tức tối nói: “Long Tinh Hồng! Chị có ý gì hả? Chị muốn chết à? Chị có tin bây giờ tôi giết luôn chị không?”.
“Trịnh sư muội, cô nghĩ người như tôi thực sự quan tâm đến tính mạng sao? Cô cũng coi thường đội trật tự chúng tôi quá! Chúng tôi đều cố gắng vì sự phục hưng Đông Hoàng Giáo, phục hưng Đông Hoàng Giáo là lớn nhất đối với chúng tôi, tôi không sợ chết! Nếu cô muốn giết tôi thì giết đi!”, Long Tinh Hồng mặt không cảm xúc nói.
“Chị… Khốn kiếp! Chị tưởng tôi không dám giết chị sao?”, Trịnh Đan đã bị chọc giận hoàn toàn, cô ta gầm lên một tiếng, định vung dao lên.
Long Tinh Hồng nhắm hai mắt lại, dáng vẻ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Nhưng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng gầm lớn vang lên.
“Khoan đã!”.
Trịnh Đan nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy một người đàn ông nghiến răng nói: “Trịnh Đan! Cô đừng làm Long sư tỷ bị thương! Người này… để tôi giết!”.
“Du Dật?”.
Long Tinh Hồng ngạc nhiên.
“Long sư tỷ là trụ cột của đội trật tự chúng tôi, là sư tỷ của chúng tôi, không có Long sư tỷ thì không có đội trật tự như ngày hôm nay. Dù thế nào, chúng tôi cũng phải bảo vệ Long sư tỷ!”, người tên Du Dật hét lên.
Anh ta vừa dứt lời, lập tức nhận được sự hưởng ứng của không ít người.
“Đúng vậy! Long sư tỷ không thể gặp chuyện gì được!”.
“Chúng ta phải bảo vệ Long sư tỷ!”.
“Nếu làm vậy là phá hoại đội trật tự thì bây giờ tôi sẽ rút khỏi đội!”.
“Hãy để chúng tôi làm tội nhân của đội trật tự đi!”.
Bọn họ gầm lên, ai ấy đều trở nên sôi sục, quay lại nhìn về phía Lâm Chính.
“Không!”.
Long Tinh Hồng gào lên.
Nhưng lời nói của cô ta đã không thể ngăn cản những người này được nữa.
Trong mắt bọn họ, hiển nhiên Lâm sư đệ này không quan trọng bằng Long sư tỷ.
Thấy đám người dần lại gần Lâm Chính, khuôn mặt Trịnh Đan liền nở nụ cười dữ tợn.
“Ha ha ha, họ Lâm kia, lần này để xem anh còn ngông cuồng đến đâu! Mấy nghìn người của đội trật tự bao vây tấn công anh, lần này cho dù anh không chết thì cũng bị lột da! Ha ha ha…”, tiếng cười của Trịnh Đan rất ngông cuồng.
Long Tinh Hồng cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Trịnh Đan sư muội, tại sao cô lại làm vậy? Rốt cuộc Lâm sư đệ có thù oán gì với cô?”, Long Tinh Hồng gầm lên.
“Long sư tỷ, đây là chuyện giữa tôi và tên họ Lâm kia, không liên quan đến chị, chị chỉ cần phối hợp với tôi thôi. Tôi đã nói rồi, chị sẽ không sao đâu”, Trịnh Đan cười đáp.
Long Tinh Hồng không nói gì, nhưng nắm đấm đã siết chặt lại.
Lâm Chính đã bị bao vây.
“Lâm sư đệ, xin lỗi”.
“Vì sư tỷ, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể hi sinh cậu vậy”.
“Cậu yên tâm, kiếm của tôi rất nhanh, cậu sẽ không cảm nhận được đau đớn đâu!”.
“Chỉ cần cậu không phản kháng thì cũng chỉ trong nháy mắt thôi”.
“Đừng sợ”.
Bọn họ nhao nhao nói.
Dường như là an ủi.
Lại dường như khuyên anh hãy chịu chết đi.
Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi không thù không oán với các anh, các anh muốn hại tôi thì hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi, dù sao tôi cũng sẽ phản kháng”,
“Nhưng bây giờ không đến lượt anh quyết định”.
Du Dật kia kêu lên, rồi phất tay: “Ra tay! Mau giải quyết cậu ta rồi cứu Long sư tỷ!”.
“Vâng”.
Mọi người hò hét, tất cả bổ nhào về phía Lâm Chính, đao kiếm đáng sợ chém vào đầu anh không chút khách khí.
Nói là một kiếm, nhưng e là phải chém thành nghìn mảnh!
Chắc chắn Lâm Chính sẽ thịt nát xương tan…
Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, trầm giọng nói: “Vậy thì đừng trách tôi!”.
Dứt lời, bóng dáng anh bỗng biến mất.
Keng! Keng! Keng!
Âm thanh trong trẻo vang lên.
Tất cả mọi người đều chém hụt.
“Cái gì?”.
Đám người Du Dật kinh hãi.
Thân pháp nhanh quá!
Lâm sư đệ này… có thực lực đáng sợ như vậy sao?
Nhưng không chờ bọn họ phản ứng, một đệ tử đã bị cướp mất đao trong tay, sau đó liền nhìn thấy Lâm Chính xuất hiện bên cạnh anh ta, chém mạnh một nhát.
Phập!
Một cánh tay của đệ tử kia lập tức bị chém đứt.
Phụt!
Máu tươi phun ra.
Cánh tay bị đứt bay lên.
“A!”.
Tiếng hét thảm thiết thấu trời xanh.