Du Linh chết rồi!
Một trong năm đệ tử thiên tài yêu nghiệt cứ chết đi như thế.
Chỉ sau bốn chiêu với ông lão, cô ta đã bị đối phương giết chết...
Đây hoàn toàn không phải là khiêu chiến!
Mà là một cuộc thảm sát!
Mọi người chết lặng, trố mắt nghẹn họng đứng nhìn.
Không ai dám tin vào cảnh tượng trước mặt.
Cuối cùng, các đệ tử của Lệ Vương Cung cũng định thần lại.
"Sư tỷ!"
"Du sư tỷ!"
Mọi người hét lên thảm thiết, chạy tới ôm xác Du Linh rồi khóc nức nở.
"Sư muội!"
Phong Tư Viễn cũng lao tới, đẩy mọi người ra, ôm lấy cơ thể của Du Linh, lớn tiếng khóc lóc.
Không ai có thể ngờ được một thiên tài tuyệt thế, kiên cường rắn rỏi như Phong Tư Viễn bây giờ lại bật khóc nức nở.
Các đệ tử đều biết Phong Tư Viễn thích Du Linh, dù sao hai người từ nhỏ đến lớn đều ở bên nhau tại Đông Hoàng Giáo, mối quan hệ thanh mai trúc mã tình cảm đậm sâu.
Sao hắn có thể chấp nhận cái chết của Du Linh như thế chứ?
Không chỉ có hắn, các đệ tử của Lệ Vương Cung đều thầm run sợ.
Nếu ngay cả Du Linh cũng không chịu nổi bốn chiêu thì những người khác thế nào? E rằng sẽ chết trong vòng một chiêu.
"Sư phụ! Xin hãy cứu sư muội! Cứu sư muội đi ạ!"
Phong Tư Viễn ôm thi thể của Du Linh, chạy đến với khuôn mặt đầy nước mắt, quỳ gối khóc lóc trước mặt Quỷ Thủ.
"Nó chết rồi!", Quỷ Thủ nói với vẻ mặt không cảm xúc.
"Không! Sư phụ! Cô ấy vẫn còn cứu được! Du Linh vẫn có thể cứu được! Cô ấy sẽ không chết như thế này đâu!", Phong Tư Viễn đột nhiên trở nên kích động.
Quỷ Thủ bực tức, thấp giọng hét lên: “Tư Viễn! Con đối mặt với hiện thực đi! Nó chết rồi! Con lấy lại tinh thần đi”.
"Sư phụ...”
"Nghe đây, Du Linh đã chết rồi! Con phải báo thù cho nó! Bây giờ sư phụ ra lệnh cho con lập tức ra tay! Đi giải quyết lão già báo thù cho Du Linh! Hãy chứng minh cho sư phụ thấy thực lực của con!", Quỷ Thủ lại nói.
Vừa dứt lời, Phong Tư Viễn nhìn Quỷ Thủ với vẻ không thể tin được, cứ như bị sét đánh.
"Sư phụ! Đừng mà!"
Đám đệ tử đều quỳ trên mặt đất, dập đầu trước Quỷ Thủ.
"Sư phụ! Ngay cả Đại sư tỷ cũng không phải là đối thủ của người kia! Nếu sư huynh đi cũng sẽ không chống đỡ được mấy chiêu! Làm vậy là đang đưa anh ấy vào chỗ chết đấy!"
"Sư phụ, xin hãy suy nghĩ kỹ!"
"Không thể để Đại sư huynh đi!"
"Sư phụ!"
. . . . .
Đám đệ tử khóc lóc, cầu xin cho Phong Tư Viễn.
Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc.
Họ đều nhìn ra ý đồ của Quỷ Thủ.
Ông ta muốn hi sinh những đệ tử này để làm tiêu hao thể lực của ông lão, dùng tính mạng của bọn họ để giải quyết ông lão, nhằm có được nhẫn Đông Hoàng.
Đây là một cách rất tàn nhẫn.
Nhưng trước mắt đây là cách duy nhất có hiệu quả.
Suy cho cùng, lợi thế của bọn họ chỉ là số người!
"Khốn nạn!"
Quỷ Thủ nổi giận, chỉ vào đám đệ tử quát tháo: "Các người là đám súc sinh! Làm gì vậy hả? Muốn tạo phản sao? Đứng dậy hết đi!"
"Sư phụ!"
"Chẳng lẽ mấy đứa muốn dạy sư phụ cách làm việc à? Đứng dậy hết đi!", Quỷ Thủ gầm lên.
Nhưng đám đệ tử vẫn quỳ dưới đất không chịu đứng dậy.
Có vẻ như Phong Tư Viễn có uy tín rất cao trong lòng đám đệ tử này.
Lâm Chính liếc nhìn hắn đầy ẩn ý.
"Phong Tư Viễn! Cút khỏi đây ngay lập tức, đi khiêu chiến với tên kia đi, nghe không hả?”
Quỷ Thủ thở hổn hển, tiến lên vài bước, kéo Phong Tư Viễn lên rồi gào thét đầy giận dữ.
Phong Tư Viễn như người mất hồn, hắn không để ý đến Quỷ Thủ, chỉ ôm lấy cơ thể của Du Linh, ngồi sụp xuống đất.
Dường như mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến hắn...
Trong mắt hắn, chỉ có Du Linh...
"Mày...”
Quỷ Thủ vô cùng tức giận, tiếp tục hét lên.
Liễu Thị Phụng bên này lại lên tiếng.
"Được rồi, Tam trưởng lão, đừng hét nữa! Nếu Phong Tư Viễn không chịu chiến đấu thì chúng ta đổi người khác đi!"
Quỷ Thủ nghiến răng trừng mắt nói: "Đổi ai?"
Liễu Thị Phụng liếc nhìn Bàng Lương, bình tĩnh nói: "A Lương dám đánh không?"
"Hừ, có gì mà không dám chứ?"
Bàng Lương bước ra ngoài.
Bầu không khí lại náo động.
Bàng Lương!
Xếp thứ tư trong ngũ đại yêu nghiệt!
Du Linh xếp thứ năm cũng chỉ chịu được bốn chiêu, Bàng Lương này có thể chịu được mấy chiêu đây?
Năm chiêu?
Mười chiêu?
Cho dù chống đỡ được mười chiêu, cuối cùng cũng sẽ vào con đường chết thôi nhỉ?
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Bàng Lương, tràn đầy vẻ chờ mong.
Bàng Lương tiến lên một bước, chắp tay nói: "Tiền bối, mong được chỉ giáo!"
"Vẫn còn người không sợ chết à? Vậy thì đến đây đi!”
Ông lão cười lớn, cũng không khách khí, nhảy lên rồi lao về phía Bàng Lương.
Mọi ánh mắt lập tức tập trung vào Bàng Lương.
Nhưng Bàng Lương không lao tới trước, ngược lại điên cuồng lui về phía sau với tốc độ cực nhanh. Dựa vào sự nhanh nhẹn của mình, trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách gần một trăm mét với ông lão.
“Muốn đi hả?”, ông lão hừ một tiếng, sao có thể để Bàng Lương rời đi được chứ? Ông ta lập tức nhảy vọt đuổi theo.
Tuy rằng tốc độ của Bàng Lương cực nhanh, nhưng cũng không nhanh hơn ông lão là bao.
"Chịu chết đi!"
Ông lão hét lớn, tung người nhảy lên cao, lao về phía Bàng Lương như một viên đại bác, giáng mạnh lòng bàn tay vào đầu hắn.
Bàng Lương kinh sợ đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn nghiêng mình né tránh.
Bụp!
Ông lão đập lòng bàn tay xuống đất.
Toàn bộ mặt đất lập tức rung chuyển, xuất hiện một vết nứt nhỏ dài.
Hả?
Đám người xung quanh há hốc mồm.
Nếu cú đánh này trúng vào người ai đó, liệu người đó có chết ngay tại chỗ không?
Bàng Lương lăn mình nhưng không dám do dự, hắn trườn người đứng dậy, lại vội vàng lao về phía trước.
Thấy vậy, nhiều người hiểu ra.
Bàng Lương này giỏi hơn nhiều so với Du Linh.
Hắn biết mình không thể đối đầu trực diện với ông lão, nếu không sẽ rơi vào con đường chết, cho nên lựa chọn lấy lùi làm tiến.
Dù sao mục đích chính là tiêu hao thể lực của ông lão, chỉ cần đạt được mục đích này thì đánh hay không cũng không quan trọng.
Tiếp đó, mọi người nhìn thấy Bàng Lương bị ông lão đuổi theo sát, trông vô cùng nhếch nhác thảm hại.
Mặc dù hắn giống như một con chó chết chủ, nhưng hắn đã thành công làm tiêu hao sức lực của ông lão.
Nhiều người thầm kinh ngạc.
Khóe miệng Liễu Thị Phụng nhếch cao: "A Lương, làm tốt lắm”.
Mọi người đều tập trung vào Bàng Lương, thậm chí Quỷ Thủ cũng vậy, không ai chú ý đến Lâm Chính đang lặng lẽ đi đến bên Phong Tư Viễn.
Phong Tư Viễn vẫn ôm chặt xác của Du Linh, trái tim hắn tan nát, cơ thể không còn sức sống.
Thế giới của hắn đã trở nên tăm tối không còn ánh sáng.
"Đừng làm phiền tôi! Tôi muốn ở một mình với Du Linh!"
Phong Tư Viễn không quay đầu nhìn lại.
Hắn còn tưởng là sư đệ nào đó muốn tới an ủi mình, nên lên tiếng.
Nhưng một câu nói khiến hắn không ngờ lại truyền tới.
"Anh muốn cứu cô ấy không?"
Vừa dứt lời, cả người Phong Tư Viễn run bần bật, vội vàng quay đầu lại.
Đập vào mắt hắn là khuôn mặt của Lâm Chính.