Lời nói của Lâm Chính khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.
Một số trưởng lão vẫn chưa đánh mất lý trí cũng kinh hãi trong lòng.
Còn đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ và Thiếu Hải thì hoàn toàn không rảnh để ý đến Lâm Chính.
Trong mắt bọn họ, chỉ cần cướp được nhẫn Đông Hoàng, thì chính là Đông Hoàng Thần Quân sừng sững.
Đến lúc đó, cả Đông Hoàng Giáo sẽ phải nghe lệnh của bọn họ!
Ai dám không nghe?
Một thằng oắt miệng còn hôi sữa, chẳng phải muốn giết là giết sao?
Các trưởng lão đều nghĩ như vậy, nhưng các đệ tử đang có mặt đã bị lời nói của Lâm Chính làm cho dao động.
“Đúng vậy, Đông Hoàng Giáo chúng ta nội loạn chẳng phải là do các trưởng lão tranh quyền đoạt lợi sao?”.
“Bọn họ tự tư tự lợi, không màng tới sống chết của chúng ta!”.
“Chúng ta chỉ là vật hi sinh để bọn họ tranh quyền đoạt lợi mà thôi!”.
“Mục đích tôi gia nhập Đông Hoàng Giáo là để học được võ học vô thượng, chứ không phải chịu sự sai khiến của bọn họ”.
Mọi người nhỏ giọng nói, ai nấy đều vô cùng tức giận.
“Vì vậy, chúng ta phải chấn chỉnh lại Đông Hoàng Giáo! Loại bỏ tất cả những ung nhọt trong Đông Hoàng Giáo! Theo quy tắc, những người vi phạm dù là ai, dù làm gì, dù có thân phận gì, thì vẫn phải chịu phạt!”.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, đôi mắt vô cùng dữ tợn, lớn tiếng quát Long Tinh Hồng.
“Long Tinh Hồng!”.
Long Tinh Hồng rùng mình một cái, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, cũng không biết anh muốn làm gì. Cô ta do dự một chút rồi vẫn bước tới, phối hợp thưa một tiếng.
"Tôi đây, sao... sao vậy?".
"Tôi hỏi cô, người tàn sát đệ tử bổn môn, còn xui khiến đệ tử bổn môn tương tàn lẫn nhau, thì phải trừng trị thế nào?", Lâm Chính chất vấn.
"Người tàn sát đệ tử bổn môn, bất kể tình tiết nghiêm trọng hay không, đều xử cực hình, chém đầu thị chúng", Long Tinh Hồng đáp.
"Thế còn người mưu nghịch vị trí giáo chủ, coi thường di ngôn của giáo chủ, đại nghịch bất đạo thì làm sao?", Lâm Chính lại hỏi.
"Vẫn... xử cực hình", Long Tinh Hồng chần chừ một chút rồi đáp.
Cô ta bỗng chốc hiểu ý của Lâm Chính, sắc mặt có vẻ lúng túng, nhỏ giọng nói.
"Là đường chủ của Thanh Hà Đường, tôi phải bảo vệ đạo nghĩa trong giáo, bây giờ tôi sẽ chấp hành giáo pháp giáo quy. Không ai được phép can dự, rõ chưa? Ai đối đầu với tôi chính là đối đầu với Đông Hoàng Giáo, là khinh thường Đông Hoàng Giáo, là phản giáo!", Lâm Chính chỉ tay vào các đệ tử đang có mặt, quát.
Không ít người tái mặt.
Phản giáo?
Tội danh thật là lớn!
Chỉ vài ba câu mà tên Lâm Chính này đã nâng mình lên vị trí người chấp pháp của Đông Hoàng Giáo.
Như vậy thì đệ tử của các trưởng lão sẽ không dám hành động khinh suất nữa.
"Lâm đường chủ, cậu đã nói như vậy thì xin hỏi cậu định thanh tẩy Đông Hoàng Giáo, trừng trị người có tội như thế nào?", một trưởng lão không tham gia vào việc tranh giành nhẫn Đông Hoàng, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Đương nhiên là trừng trị theo giáo quy rồi".
"Nhưng việc trừng trị người có tội phải do thái thượng trưởng lão chấp hành".
"Thái thượng trưởng lão không có mặt, các trưởng lão lại như vậy, chức trách này để tôi làm cho".
Lâm Chính lạnh lùng quát, rút châm bạc ra rồi lại đâm vào người.
Ý khí của anh bỗng có sự thay đổi.
Nhưng lúc này, Lâm Chính không còn nóng nảy tàn nhẫn như lúc trước nữa.
Ngược lại, bây giờ anh trở nên bình tĩnh hơn, ý khí quanh người cũng dần yên ả. Con sư tử giận dữ lúc trước biến thành một tảng đá núi cổ, không chút dao động.
Thấy thế, mọi người đều ngạc nhiên.
Chỉ thấy Lâm Chính cất bước, bất ngờ lao vào giữa đám trưởng lão đang giết chóc tranh cướp nhau, túm lấy một trưởng lão ở vòng ngoài rồi tung một chưởng về phía ông ta.
Bốp!
Trưởng lão kia không kịp phòng bị, lập tức bị chưởng này đánh cho vỡ tim mà chết.
Các đệ tử xung quanh đều biến sắc.
Nhưng những người đang tranh nhẫn đều không chú ý tới vòng ngoài đã có một trưởng lão bị đánh chết.
Tất cả sự chú ý của bọn họ đều dồn về phía chiếc nhẫn.
Lâm Chính tiếp tục ra tay.
"Ngũ trưởng lão! Xui khiến các đệ tử tương tàn lẫn nhau! Đáng chết!".
"Thất trưởng lão, ép đệ tử vô tội vào chỗ chết, phải trừng phạt!".
"Cửu trưởng lão, coi thường giáo huấn, coi thường tông quy, không thể tha thứ!".
Lâm Chính vừa giết vừa tuyên bố tội trạng của bọn họ.
Các trưởng lão không hề đề phòng Lâm Chính, cũng không nghĩ đến việc đề phòng anh, sự tham lam khiến bọn họ quên hẳn sự nguy hiểm ở phía sau.
Thế là hết trưởng lão này đến trưởng lão khác ngã xuống tắt thở.
Những người tranh cướp cũng càng ngày càng ít đi.
Cuối cùng bọn họ cũng ý thức được sự việc bất thường.
"Tất cả dừng tay!".
Tô Mạc Vân lớn tiếng quát.
Lúc này, chiếc nhẫn vẫn đang ở trong tay ông ta, ông ta bị đám người Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ và Thiếu Hải bao vây, trên người có không ít vết thương.
Thực ra, với thực lực của Liễu Thị Phụng và Quỷ Thủ thì không làm gì được Tô Mạc Vân.
Ngặt nỗi Đông Hoàng Hoàn Vũ của Thiếu Hải quả thực có uy lực bất phàm, khiến Tô Mạc Vân có chút chật vật.
Thảo nào Cổ Linh Đường của Thiếu Hải có thể dễ dàng thôn tính các phe phái khác, nhanh chóng mở rộng thế lực.
Với thực lực này, hiện giờ ông ta ở Đông Hoàng Giáo đương nhiên là đánh đâu thắng đó.
Bọn họ vốn không định dừng tay, nhưng nhìn thấy một đống thi thể của các trưởng lão ở xung quanh, nên cũng không khỏi dừng việc tấn công, nhìn về phía Lâm Chính.
"Đây là... có chuyện gì vậy?", Liễu Thị Phụng trợn tròn hai mắt.
"Chàng trai, là cậu làm sao?", Tịch Mộc Lâm kinh ngạc hỏi Lâm Chính.
"To gan! Cậu dám giết hại các trưởng lão công khai như vậy à?", Quỷ Thủ gầm lên: "Cậu muốn đối đầu với Đông Hoàng Giáo chúng tôi sao?".
"Những người tôi giết đều là tội nhân của Đông Hoàng Giáo! Bao gồm cả các ông!".
Lâm Chính bình thản nói.
"Ngông cuồng!", Quỷ Thủ phồng mang trợn mắt, tức giận nói: "Vậy thì tôi sẽ giết cậu trước!".
Dứt lời, ông ta liền nhào về phía Lâm Chính.
Tuy thực lực mà Lâm Chính thể hiện rất phi phàm, nhưng trận chiến khốc liệt trước đó không chỉ làm tiêu hao rất nhiều thể lực của anh, mà toàn thân anh cũng đầy vết thương, trạng thái không ổn. Quỷ Thủ không nghĩ rằng mình sẽ thua trong tay Lâm Chính.
Nhưng khi hai cánh tay ông ta sắp chạm vào Lâm Chính thì mới phát hiện ra điều bất thường.
Chỉ thấy Quỷ Thủ vung hai tay lên, đánh ra vô số chưởng ảnh. Lâm Chính giơ hai cánh tay lên đón đỡ một cách nhanh chóng và chuẩn xác.
Bịch! Bịch! Bịch!
Nắm đấm của hai người va chạm, phát ra tiếng đinh tai nhức óc.
Quỷ Thủ cảm thấy hai cánh tay mình như va phải tấm sắt, sau một phen đánh giết, hai cánh tay ông ta đau đớn tê rần, vô cùng khó chịu.
Hơn nữa càng đánh, ông ta phát hiện hai cánh tay của mình càng không còn sức.
Dường như tất cả sức lực đã bị thứ gì đó rút sạch.
Không ổn rồi!
Quỷ Thủ ý thức được sự bất thường, nhanh chóng lùi lại, kéo giãn khoảng cách.
Sau đó Quỷ Thủ kiểm tra hai cánh tay của mình, mới nhìn một cái ông ta đã kinh hãi.
Chỉ thấy trên hai cánh tay của ông ta xuất hiện rất nhiều lỗ châm nhỏ xíu dày đặc.
"Châm bạc?".
Quỷ Thủ kêu lên thất thanh.