Châm bạc điên cuồng phóng ra như sao băng, lan tỏa bốn phía.
Trong khoảnh khắc ấy, trong mắt tất cả trưởng lão đều chỉ có một cảnh tượng.
Sao băng bay múa!
Những ngôi sao băng rực rỡ trong mắt bọn họ giống như tinh linh, rực rỡ duy mỹ, nhưng lại không nhìn thấy rõ những “tinh linh” đó.
Khi bọn họ rốt cuộc cũng nhìn rõ được những cây châm bạc như tinh linh đó, muốn tránh… đã không kịp nữa…
Phập! Phập! Phập! Phập…
Tiếng kim đâm vào da thịt vang lên.
Những trưởng lão đó đều không ngừng lùi về sau, vội vàng kiểm tra cơ thể mình.
Trên người ai nấy đều có ba đến năm cây châm bạc, mỗi một cây châm bạc đều mảnh hơn cả sợ tóc, hơn nữa vô cùng mềm mại.
Mấy trưởng lão sờ vào những châm bạc đó, ai nấy đều kinh hãi.
Làm sao cậu ta có thể đâm những cây châm bạc mềm mại này vào cơ thể bọn họ?
Châm pháp này… không đơn giản!
Nhưng chỉ dựa vào một số châm bạc mà muốn khiến những trưởng lão bọn họ cúi đầu?
Suy nghĩ quá đơn giản!
“Đây là thủ đoạn của cậu sao?”.
Thiếu Hải lạnh lùng liếc nhìn mấy cây châm bạc mềm mại trên người, khinh thường nói, sau đó giơ tay định rút.
“Trưởng lão Thiếu Hải! Không được rút châm! Những châm bạc của y võ đều có đường lối, nếu tùy tiện rút ra, e rằng sẽ có hậu quả nghiêm trọng!”, Tịch Mộc Lâm vội vàng khuyên nhủ.
“Hậu quả nghiêm trọng? Sao? Trưởng lão Tịch, ông cảm thấy tôi sẽ chết vì mấy cây châm bạc nho nhỏ này à?”, Thiếu Hải khinh thường nói.
Nói xong, ông ta rút hết châm bạc, vứt xuống đất.
Số châm bạc đó cực kỳ nhẹ, gần như không phải rơi xuống đất, mà là bị gió thổi, có cảm giác bay bổng.
Tửu Nhục Hòa Thượng thấy vậy cũng rút châm bạc xuống.
Nhưng Liễu Thị Phụng và Tô Mạc Vân không có động tác gì.
“Y võ chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao?”, Tửu Nhục Hòa Thượng khẽ hừ, nói.
“Tôi thấy cũng chẳng có gì ghê gớm, hãy xem tôi đây!”.
Hai mắt Thiếu Hải bùng lên cơn giận, đột nhiên đưa tay chụp xuống đất, vốc lên một nắm đất lớn đánh về phía Lâm Chính.
Soạt!
Đất lớn ầm ầm rơi xuống.
Giống như núi lớn đổ sụp.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Thiếu Hải lại nhảy vọt lên, ập tới tấn công.
“Dịch chuyển núi!”.
Giọng ông ta vừa dứt, khối đất to lớn bỗng nứt ra, chia làm những nắm đất bùn, rơi xuống phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, nghiêng đầu muốn tránh.
Nhưng nếu khối đất là chỉnh thể thì còn tốt. Bây giờ khối đất đã nổ tung, giống như một tấm lưới chụp xuống phía này, Lâm Chính muốn tránh cũng không có chỗ nào để tránh.
Anh nhíu mày, tích lũy một luồng khí, sau đó đánh về phía trước hai quyền.
Ầm! Ầm!
Nắm đất rơi xuống đều bị anh đánh nát.
Nhưng nắm đất quá dày đặc, anh đánh nát mười nắm đất nhưng không kịp đánh nát trăm nắm đất, nghìn nắm đất.
Hơn nữa, nắm đất bị đánh nát lại không nổ tan, mà ngược lại chất chồng bên cạnh Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng lướt sang một bên.
Nhưng… không kịp nữa.
Soạt soạt…
Chỉ trong phút chốc, Lâm Chính đã bị nhấn chìm.
Vị trí mà anh đứng bị lượng lớn các nắm đất xây đắp thành một gò đất.
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc.
Thiếu Hải dừng bên cạnh gò đất, hai tay đánh lên gò đất đó một chưởng, hơn nữa vừa đánh vừa xoay vòng xung quanh gò đất.
Ầm! Ầm! Ầm…
Chưởng đáng sợ của ông ta đánh lên gò đất, khi lòng bàn tay chạm vào gò đất, lập tức làm nổ ra một luồng khí kỳ lạ.
Luồng khí đó đánh vào gò đất, đẩy nó vào bên trong.
Thiếu Hải vừa đánh vừa xoay vòng, chưởng không ngừng đẩy vào.
Các trưởng lão khác cũng dừng bước.
Người xung quanh đều ngước mắt nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên.
Chốc lát sau, gò đất cao bằng một ngọn núi nhỏ lại bị Thiếu Hải đánh rút lại bằng kích thước một chiếc quan tài.
Bọn họ đều hít ngược một hơi.
Nếu vậy thì chẳng phải Lâm Chính ở trong đó đã bị ép thành thịt nát rồi sao?
Chiêu này ác thật!
Ông ta không ngừng đánh vào, mật độ của gò đất trở nên cực kỳ đáng sợ, hơn nữa độ cứng cũng khiến người ta kinh ngạc.
E rằng xe lu cũng chưa chắc có thể nén một gò đất to lớn thu nhỏ thành như vậy.
Bây giờ chắc là Lâm Chính đã biến thành một tờ giấy ấy nhỉ?
Đa số người đều có suy nghĩ như vậy.
Thiếu Hải lùi lại, thở phào nhẹ nhõm.
Đám người Liễu Thị Phụng liên tục vỗ tay, cười lớn ha ha.
“Thủ đoạn của trưởng lão Thiếu Hải quả nhiên không tầm thường, thằng nhóc ngông cuồng đó lại bị ông xử đẹp như vậy. Khâm phục! Khâm phục!”.
“Trò vặt vãnh, có gì đáng nhắc tới?”.
Thiếu Hải thản nhiên nói, không cho là đúng.
“Trưởng lão Thiếu Hải khiêm tốn rồi!”.
Bọn họ cười nói, nhưng trong mắt ai cũng đầy vẻ cảnh giác.
Bọn họ không ngờ Thiếu Hải lại mạnh như vậy.
“Độ cứng của gò đất này đã vượt qua cả sắt thép, tôi nghĩ thằng nhóc ngông cuồng đó chắc chắn đã chết! Nhưng để đảm bảo, vẫn phải bổ thêm một chiêu nữa!”.
Thiếu Hải nói, sau đó đưa tay ra.
Trịnh Đan ở bên này phản ứng lại, vội vàng lấy một thanh trường kiếm ra, nâng cao bằng hai tay chạy tới.
“Tôi đường đường là Đông Hoàng Giáo, đâu đến lượt một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chỉ tay năm ngón. Hôm nay, tôi sẽ giết chết cậu ta trước mặt mọi người, lấy lại uy phong cho Đông Hoàng Giáo!”.
Thiếu Hải giơ cao kiếm lên, quát lớn.
“Được!”.
“Được!”.
“Trưởng lão Thiếu Hải vạn tuế!”.
“Lấy lại uy phong cho giáo ta!”.
“Lấy lại uy phong cho giáo ta!”.
…
Nhiều đệ tử giơ cao tay, kích động hét lên.
Hành động của Thiếu Hải quả thật làm lòng người phấn khởi.
Hành vi của Lâm Chính quá bá đạo, cộng thêm anh còn trẻ lại lạ mặt như vậy, nhiều đệ tử không hề có thiện cảm với anh.
Trịnh Đan thấy vậy vô cùng mừng rỡ, cũng nhân cơ hội quỳ xuống, hô lên: “Sư phụ bảo vệ uy phong của giáo, cứu vớt Đông Hoàng Giáo, thực sự là cứu tinh của giáo ta! Xin sư phụ hãy mau mau chém người này! Nhân lúc còn sớm kết thúc thế cục loạn nhiều năm của giáo ta!”.
“Xin sư phụ cứu Đông Hoàng Giáo!”.
Đệ tử của Cổ Linh Đường cũng quỳ xuống hô lên.
Dưới sự cổ động này, nhiều đệ tử cũng quỳ xuống theo.
Uy tín của Thiếu Hải nhanh chóng dâng cao trong đám đông.
Tâm trạng mọi người đều phấn khởi.
Sắc mặt của đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng lại cực kỳ khó coi.
Bọn họ không ngờ Thiếu Hải lại có chiêu này.
Trịnh Đan đệ tử ông ta còn châm dầu vào lửa.
Cứu Đông Hoàng Giáo?
Đây là xem Thiếu Hải như cứu tinh sao?
Lúc này, cứu tinh của Đông Hoàng Giáo có khác nào là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo?
Nếu vậy thì chẳng phải mọi người lấy được nhẫn cũng vô dụng?
Ánh mắt của mấy người họ dần lạnh đi.
Thiếu Hải thì cười lớn ha hả. Ông ta nhìn chằm chằm gò đất đó, cũng không nhiều lời nữa, lập tức hô lên một tiếng, tích lũy toàn bộ sức mạnh đâm kiếm về phía gò đất.
Thân kiếm lạnh lẽo như ánh trăng đêm hàn, cực kỳ thê lương xinh đẹp. Những tầng chất khí nhàn nhạt bao bọc lấy thân kiếm, khiến nó trở nên vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn.
Mọi người chăm chú nhìn.
Một kiếm này đủ để xuyên thủng gò đất kia, cũng đủ để xuyên thủng Lâm Chính ở trong gò đất.
Kết thúc rồi!
Lâm Chính… chết chắc!
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy!
Nhưng ngay khi kiếm sắc bén sắp chạm vào gò đất.
Soạt!
Bề mặt của gò đất đột nhiên tách ra một cái lỗ, sau đó một bàn tay nhanh chóng thò ra từ bên trong, nắm chặt lấy thanh kiếm sắc bén đang đâm đến.
Mũi kiếm dừng bên ngoài bề mặt của gò đất, không thể tiến thêm nửa phân.
“Cái gì?”.
Thiếu Hải sững sờ.
Tất cả mọi người xôn xao.