“Cố làm ra vẻ? Phong trưởng lão, ý bà là sao?”.
“Chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao? Thủ pháp này của cậu không phải là chữa trị cho người bị thương!”.
“Sao bà lại nói vậy?”.
“Đời này tôi chưa bao giờ thấy người nào châm cứu như cậu cả”.
“Bà chưa bao giờ thấy? Nhưng không có nghĩa là không có!”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Trên đời này còn nhiều thứ bà chưa từng thấy lắm, chẳng lẽ nó đều không tồn tại sao?”.
“Cậu…”
“Phong trưởng lão, nén hương sắp cháy hết rồi, nếu bà không tiếp tục chữa trị, với số lượng hiện giờ thì hình như tôi thắng rồi đấy”.
Lâm Chính vừa tiếp tục chữa trị cho các đệ tử, vừa nói.
Phong Tín Tử nghiến răng nghiến lợi, vốn còn định tiếp tục gây sự, nhưng thấy rất nhiều giáo chúng vẫn đang chờ đợi nhìn bà ta với ánh mắt khẩn thiết, cuối cùng vẫn cắn răng đi tới, tiếp tục khám chữa.
Vù!
Gió nhẹ thổi qua.
Chút hương cuối cùng hóa thành tro bụi, bay đi cùng gió.
Đệ tử đứng bên cạnh canh lư hương lập tức lớn tiếng hô: “Hết giờ! Hai bên dừng tay!”.
Anh ta vừa dứt lời, Lâm Chính liền dừng ngay lại.
Phong Tín Tử lại ném mạnh châm bạc trong tay lên bàn.
“Tôi nghĩ kết quả đã rất rõ ràng rồi nhỉ?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mọi người gật đầu.
“Trong thời gian một nén hương, giáo chủ tổng cộng chữa được cho 465 người bị thương, Phong trưởng lão chữa được cho 78 người. Theo quy tắc cuộc thi, người giành chiến thắng là giáo chủ!”, Lưu Mã bước tới, lớn tiếng hô.
Lưu Mã vừa dứt lời, những người phía sau ông ta đều kêu lên.
“Giáo chủ vạn tuế!”.
“Giáo chủ uy võ!”.
Đám người này hướng về Lâm Chính, nên đương nhiên sẽ hoan hô cổ vũ anh. Ngoài ra còn có các đệ tử được Lâm Chính chữa trị.
Phía Bách Thảo Đường thì không khí âm trầm.
“Phong trưởng lão, bà còn gì để nói nữa không? Bây giờ thì bà phục rồi chứ?”, Lâm Chính nhìn Phong Tín Tử, sắc mặt lạnh tanh.
Thực ra anh không có hứng thú với Phong Tín Tử, ngay cả Bách Thảo Đường anh cũng không quan tâm lắm.
Dù sao nếu thực sự nói tới y thuật, thì học viện Huyền Y Phái còn mạnh hơn Bách Thảo Đường rất nhiều.
Phải biết rằng, học viện Huyền Y Phái do đích thân anh dạy dỗ, y thuật sao có thể kém được chứ?
Ngặt nỗi Bách Thảo Đường có uy vọng quá cao trong Đông Hoàng Giáo, sự tồn tại của nó còn có ý nghĩa vượt cả ba cung lớn. Nếu anh không xử lý được Bách Thảo Đường, cho dù anh ngồi được vào vị trí giáo chủ Đông Hoàng Giáo, thì chắc chắn cũng sẽ không ổn định. Đến lúc trong giáo đại loạn thì phiền phức to.
Đối mặt với những lời nói của Lâm Chính, Phong Tín Tử siết chặt nắm tay, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam lòng.
Nhưng sự thật rành rành ra đó, bà ta không muốn nhận thua cũng không được.
“Giả dối! Tất cả đều là giả dối!”.
Đúng lúc này, một đệ tử của Bách Thảo Đường bỗng đứng ra.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn anh ta.
“Lý Lãng, cậu nói cái gì vậy?”, Lưu Mã lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỗ này không đến lượt cậu lên tiếng! Lập tức quay về chỗ cho tôi!”.
“Lưu Mã đại nhân, lẽ nào ông muốn tôi để mặc sự giả dối và cạm bẫy này mà không vạch trần? Để mặc cho sư phụ tôi thân bại danh liệt?”, đệ tử tên Lý Lãng kia tức giận nói.
“Giả dối và cạm bẫy? Lý Lãng, ý cậu là sao?”, Lưu Mã nhíu mày hỏi.
“Hừ, ý gì à? Lưu Mã đại nhân, các ông vẫn không biết sao? Vừa rồi những đệ tử được giáo chủ chữa trị… trên thực tế là bị giáo chủ xui khiến, cố ý nói mình đã được chữa khỏi”, Lý Lãng lạnh lùng nói.
“Cậu nói cái gì?”, hơi thở của Lưu Mã như nghẹn lại.
Tất cả mọi người đều để lộ sắc mặt khó tin.
“Lý Lãng, tôi cảnh cáo anh, cơm thì có thể ăn bừa, nhưng đừng có nói bừa! Anh đang nghi ngờ giáo chủ sao?”.
“Lý Lãng, anh thật là to gan!”.
“Bách Thảo Đường các anh làm sao vậy? Muốn tạo phản à?”.
Mọi người tức giận quát.
Người của Bách Thảo Đường thật là quá đáng!
Tuy vị giáo chủ này mới lên chức, nhưng dù sao cũng là giáo chủ, sao anh ta có thể nói những lời như vậy chứ?
“Lý Lãng tôi có gì nói nấy, nếu đắc tội với giáo chủ thì tôi có thể lấy cái chết để tạ tội. Nhưng thủ đoạn dơ bẩn hèn hạ này thì Lý Lãng tôi không thể giả điếc làm ngơ được! Tôi nhất định phải vạch trần âm mưu!”, Lý Lãng lớn tiếng quát, lời nói đầy chính nghĩa.
Anh ta vừa dứt lời, rất nhiều đệ tử của Bách Thảo Đường cũng đều hô lên.
“Ủng hộ Lý Lãng sư huynh!”.
“Lý Lãng sư huynh là số một!”.
“Anh không cô độc đâu! Chúng tôi ủng hộ anh!”.
Tiếng hô không dứt.
“Lý Lãng, cậu có gì thì hãy nói nấy! Cùng lắm thì tôi lấy mạng ra đền! Chứ tôi tuyệt đối cũng không chấp nhận loại y thuật lừa đảo này!”, Phong Tín Tử cũng không nhịn được nữa, hừ một tiếng.
Xem ra người của Bách Thảo Đường đã bất chấp tất cả.
“Tạo phản rồi! Các người muốn tạo phản rồi!”.
Lưu Mã tức điên lên, lập tức quay lại, nói với Lâm Chính: “Giáo chủ, loại phản nghịch như vậy thì cần gì phải giữ lại? Không giết bọn họ thì Đông Hoàng Giáo của chúng ta sẽ không bao giờ được yên ổn!”.
“Giết?”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc đi tới: “Tôi muốn giết bọn họ thì dễ như trở bàn tay, nhưng tôi nghĩ dùng y thuật đánh bại bọn họ sẽ khiến mọi người tin phục hơn”.
“Nhưng…”
“Ông yên tâm, vàng thật không sợ lửa! Lý Lãng, vừa rồi những lời anh nói ám chỉ tôi đã sắp xếp những đệ tử này từ trước, để sau khi được tôi châm cứu xong, bọn họ sẽ giả vờ là được tôi chữa khỏi, có đúng như vậy không?”.
“Đương nhiên rồi!”, Lý Lãng lớn tiếng đáp.
“Anh có chứng cứ chứng minh bọn họ bị tôi xui khiến, diễn kịch với tôi không?”.
“Chứng cứ? Tôi không có, nhưng tôi nghĩ cũng không cần! Những người sáng suốt đều có thể nhìn ra được đây là một vở kịch!”, Lý Lãng hừ một tiếng.
“Vậy là anh không có chứng cứ?”.
“Không có thì sao nào?”.
“Nhưng tôi có chứng cứ!”, Lâm Chính bỗng nói.
“Hử?”, Lý Lãng có chút ngạc nhiên.
“Tôi có chứng cứ chứng minh đây là y thuật của tôi, chứ không phải là lừa đảo”, Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, đám người của Bách Thảo Đường đều không khỏi run rẩy.