TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1208: BÀ CÓ PHỤC KHÔNG?

Hiện trường im ắng vô thanh.

Mọi người đều bị chuyện Trương Tông Nghĩa có thể đứng dậy làm kinh ngạc, một hồi lâu không ai lên tiếng.

Cũng không biết qua bao lâu, Lưu Mã mới lên tiếng.

“Trưởng lão Phong, bây giờ bà còn gì để nói không? Nếu đổi lại là bà, bà cảm thấy bà có thể chữa khỏi cho Trương Tông Nghĩa không?”.

Phong Tín Tử nghe vậy, âm thầm cắn răng, không lên tiếng.

“Giáo chủ dùng thuật châm cứu của riêng cậu ấy, một lần chữa khỏi cho hơn bốn trăm người, còn bà chỉ có hơn bảy mươi người! Phong Tín Tử, y thuật của bà không bằng giáo chủ, bà lấy đâu ra mặt mũi để nghi ngờ giáo chủ ở đây? Bà dĩ hạ phạm thượng, nhiều lần xúc phạm giáo chủ! Bây giờ bà còn không nhận tội?”, Lưu Mã lớn tiếng quát.

Phong Tín Tử sa sầm mặt, không nói gì.

“Quỳ xuống!”.

Lâm Chính tiến tới, lạnh lùng nhìn Phong Tín Tử.

“Dựa vào đâu?”, Phong Tín Tử phẫn nộ nhìn chằm chằm anh.

“Dựa vào tôi là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo!”.

“Giáo chủ? Vậy thì đã sao? Giáo chủ trước cũng không dám bắt tôi quỳ! Dựa vào đâu tôi phải quỳ trước một thằng nhóc như cậu?”, Phong Tín Tử nổi giận đùng đùng nói.

Bà ta vốn kiêu ngạo, hoàn toàn không thể chấp nhận được.

“Thế nên bà không quỳ?”.

“Tôi không phục, tôi cũng không tin cậu có thể chữa khỏi cho Trương Tông Nghĩa, chắc chắn chỉ là may mắn! Chúng ta so châm thuật thêm lần nữa!”, Phong Tín Tử gào lên, sau đó vung tay lên, muốn phóng những cây châm bạc về phía Lâm Chính.

Vèo vèo vèo vèo…

Một lượng lớn châm bạc bay về phía Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính vẫn khoan thai, hừ lạnh một tiếng, trở tay thò tới trước mặt. Những cây châm bạc bay về phía anh được anh chụp vào tay.

“Cái gì?”.

Phong Tín Tử vô cùng kinh ngạc.

“Phong Tín Tử, châm pháp của bà chỉ thế thôi sao?”.

Lâm Chính lạnh lùng nói, khẽ đưa tay lên.

Những cây châm bạc đó lại bay về phía Phong Tín Tử lần nữa.

“Hả?”.

Phong Tín Tử sợ đến mức liên tục lùi lại, vô cùng hoảng hốt, vội vàng ôm đầu, sợ những cây châm bạc đó đâm vào tử huyệt của bà ta.

Nhưng châm bạc lại bay sát qua bên cạnh bà ta, đâm vào đá cẩm thạch ở phía sau.

Chỉ trong chốc lát, châm bạc đã chui vào trong đá cẩm thạch, đâm thủng một lỗ châm nho nhỏ, không thấy châm đâu nữa.

“Cái gì?”.

Đệ tử của Bách Thảo Đường thấy vậy, ai nấy sợ đến mức suýt chút nữa ngồi xụi lơ ra đất.

Đó là châm bạc đấy!

Thế mà Lâm Chính chỉ tùy tiện phất tay đã đâm xuyên châm bạc vào đá cẩm thạch?

Châm lực này, châm pháp này đúng là đáng sợ tột cùng!

Phong Tín Tử hoàn hồn lại, nhìn về phía đá cẩm thạch ở phía sau.

Đợi đến khi nhìn thấy mấy lỗ châm trên đá cẩm thạch, bà ta trở nên trầm mặc.

Chốc lát sau, bà ta hít sâu một hơi, giọng nói hơi run rẩy: “Giáo chủ Lâm, tôi… tôi nhận thua…”.

Cho dù bà ta có kiêu ngạo đến thế nào, có tự cho mình là đúng thế nào cũng không thể phớt lờ châm thuật của anh!

Dù sao khoảng cách này thật sự quá lớn…

Bà ta biết rõ phải đạt đến cảnh giới nào mới có thể tùy ý đánh một cây châm bạc mềm mỏng vào trong đá cẩm thạch.

Y thuật của vị giáo chủ này… đã có thể gọi là đỉnh cao…

Lâm Chính thản nhiên nhìn bà ta, lạnh lùng nói: “Bà phục rồi?”.

“Phục… Tôi phục… Y thuật của tôi… thật sự không bằng cậu…”, Phong Tín Tử khẽ giọng nói.

“Nếu đã như vậy thì đưa bà ta xuống đi!”.

Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, liếc nhìn Lưu Mã.

Lưu Mã lập tức tiến lên.

“Phong Tín Tử, bà xem thường giáo chủ, dĩ hạ phạm thượng, tội không thể tha, lại có hiềm nghi dung túng đệ tử phản bội giáo! Theo giáo quy phải đánh gãy tay chân bà, nhốt vào tử lao, mãi mãi không được thấy mặt trời! Người đâu!”.

“Có!".

Ngay lập tức ở phía sau có đệ tử đứng dậy.

“Dẫn Phong Tín Tử xuống, đánh gãy tay chân bà ta, ném vào tử lao cho tôi!”, Lưu Mã quát lên.

“Vâng!”.

Mọi người lập tức tiến lên.

“Dừng tay!”.

“Không được làm sư phụ tôi bị thương!”.

Đệ tử của Bách Thảo Đường sốt ruột, đồng loạt xông tới bảo vệ Phong Tín Tử.

“Các người làm gì vậy? Tạo phản sao? Nghe đây, ai dám ngăn cản thì xử lý theo tội phản bội! Giết chết không cần luận tội!”, Lưu Mã nổi giận, lập tức quát.

“Tuân lệnh!”.

Các giáo chúng đồng loạt rút kiếm ra, đi về phía các đệ tử của Bách Thảo Đường.

Những đệ tử này đa số đều học y, tuy có nhiều người cũng học võ, nhưng so với những người tu luyện võ công chân chính thì chênh lệch quá lớn, nếu giao đấu cũng sẽ bị áp đảo nghiêng về một bên.

“Tránh ra hết cho tôi!”.

Phong Tín Tử đột nhiên đứng dậy, đẩy các đệ tử ở xung quanh ra.

“Sư phụ…”.

Bọn họ trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn bà ta.

“Nếu tôi đã thua thì tôi nên khuất phục giáo chủ, mọi trừng phạt giáo chủ dành cho tôi đều dựa trên lợi ích của giáo ta, mọi người không được phản đối! Cút ra hết!”.

Phong Tín Tử quát lên.

Bọn họ khóc lóc, không ngừng lau nước mắt, hiện trường tràn ngập tiếng gào khóc.

Phong Tín Tử bước lên phía trước một bước, quỳ trước mặt Lâm Chính, dập đầu với anh.

Hành động này hoàn toàn tỏ rõ thái độ của Phong Tín Tử…

Các đệ tử thấy vậy lập tức chạy tới, quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.

“Giáo chủ! Xin hãy tha cho sư phụ tôi!”.

“Chỉ cần giáo chủ đồng ý tha cho sư phụ tôi, người của Bách Thảo Đường chúng tôi sẵn lòng tận trung với giáo chủ mãi mãi!”.

“Giáo chủ, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội!”.

Bọn họ khẩn thiết cầu xin, khóc lóc.

Nhưng… Lâm Chính vẫn lặng im.

“Các người thừa nhận tôi là giáo chủ rồi sao?”.

Anh nhìn chằm chằm người của Bách Thảo Đường, nhàn nhạt lên tiếng.

“Giáo chủ!”.

“Đưa Phong Tín Tử đi!”, Lâm Chính quát khẽ.

“Không!”.

Tiếng hét thảm thiết vang lên.


Đọc truyện chữ Full