Thật ra thế gia Nam Cung không hề nổi danh ở thành phố Nam Xuyên!
Thậm chí có rất nhiều người còn chưa từng nghe nhắc đến.
Bởi vì bọn họ có người phát ngôn công khai, họ chỉ cần hoạt động ở sau hậu trường là được.
Sức mạnh thường không được phơi bày trước mắt công chúng mới là đáng sợ nhất.
Thế gia Nam Cung cũng giống vậy.
Sau khi đuổi đám người Nam Cung Vân Thu, Lưu Mã bắt đầu sắp xếp cho người của Đông Hoàng Giáo đến thành phố Nam Xuyên.
Một khách sạn hiển nhiên là không đủ chỗ cho bọn họ ở, vì vậy Lưu Mã đã nhờ người quản lý liên hệ với năm khách sạn và nhà nghỉ gần đó, mới miễn cưỡng ở đủ.
Cùng lúc đó.
Bên trong thế gia Nam Cung.
"Thê Sinh! Lời tao nói mà mày dám không nghe theo sao? Mày to gan thật đấy! Mày chẳng qua chỉ là một con chó của anh hai tao mà thôi, vậy mà cũng dám làm trái ý tao hả?", Nam Cung Vân Thu hung dữ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, lớn tiếng chửi mắng.
"Cô chủ, Thê Sinh đã nói rồi, không có mệnh lệnh của cậu chủ thì Thê Sinh sẽ không tự ý hành động!", người tên Thê Sinh lạnh lùng nói.
"Mày... khốn nạn! Bà đây chém chết mày!”
Nam Cung Vân Thu hoàn toàn nổi giận, rút ra một con dao ngắn tinh xảo từ bên hông, định chém vào đầu người đàn ông.
Người đàn ông đứng sừng sững bất động như pho tượng, không chút sợ hãi.
Nam Cung Vân Thu cũng không hề nương tay, cô ta giơ tay chém dao xuống.
Nhưng vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói vang lên.
"Em gái, chuyện gì khiến em nổi giận vậy?"
Cơ thể mảnh mai của Nam Cung Vân Thu run rẩy, cô ta đột nhiên quay đầu lại.
Một người đàn ông ăn mặc theo phong cách cổ trang với chiếc áo choàng màu nâu đang bước đến gần.
Người đàn ông chắp tay sau lưng, lông mày như kiếm, đôi mắt sáng như sao, cùng vẻ mặt nghiêm nghị. Theo sau là hai người ăn mặc như nữ giúp việc, hết sức phong độ.
“Cậu hai!”, Thê Sinh vội vàng quỳ một gối hành lễ.
"Đứng dậy đi”.
Cậu hai hờ hững nói.
"Anh hai! Con chó mà anh nuôi quá đáng ghét! Ngay cả lời của em mà cũng không nghe theo! Anh phải làm chủ cho em!”, Nam Cung Vân Thu vội vàng bước lên trước, ôm lấy cánh tay của Nam Cung Mạc Phi trách móc.
"Thật sao? Em muốn Thê Sinh làm gì vậy?", Nam Cung Mạc Phi thờ ơ nói.
"Giúp em giết người”.
"Giết người ư? Em gái, trên đời này còn có người nào mà em không giết được sao? Chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng cần Thê Sinh ra tay cơ à?", Nam Cung Mạc Phi lắc đầu.
"Anh hai, anh không hiểu đâu! Người đó người đông thế mạnh, hơn nữa đều là võ giả, bên cạnh em chỉ có vài người hoàn toàn không thể đối phó được với hắn! Chỉ có thể phái cao thủ!", Nam Cung Vân Thu thầm nghiến răng nghiến lợi.
"Thật sao?", Nam Cung Mạc Phi kinh ngạc: "Người đông thế mạnh ư? Vậy chắc là một thế gia! Bây giờ thế gia nào lại dám đối đầu với thế gia Nam Cung chúng ta chứ? Em không nói cho hắn biết tên của em sao?"
"Nói rồi, nhưng đối phương căn bản không thèm để ý đến thân phận của chúng ta!"
Nam Cung Mạc Phi trầm mặc chốc lát, mới nói: "Nếu như đối phương không sợ thế gia Nam Cung thì e rằng chúng có chỗ dựa, không được giết người tùy tiện! Phải để lại đường lui”.
"Anh hai, ý của anh là...”
"Thê Sinh, đi cùng cô chủ một chuyến, đánh tàn phế những kẻ dám trêu chọc cô chủ, nếu những người đó phản kháng... thì giết!"
“Vâng, thưa cậu chủ!”, Thê Sinh gật đầu.
“Anh hai, cám ơn anh!”, Nam Cung Vân Thu lập tức cười nói.
"Đại hội kén rể của chị cả sắp bắt đầu, thành phố Nam Xuyên bây giờ rất hỗn tạp, rất nhiều người xuất thân từ giới võ đạo và các thế gia đều tới đây, em đừng gây thêm rắc rối! Làm hỏng việc lớn của gia tộc”.
"Anh hai, anh nói gì thế? Em làm việc cho gia tộc nên mới gặp rắc rối này đấy!”
"Làm việc cho gia tộc sao?”
"Anh không nhớ à? Bố bảo em đi tiếp đón những người kia! Không phải em đang đến Nam Xuyên sắp xếp cho chỗ ở cho bọn họ đây sao?", Nam Cung Vân Thu hơi tức giận, lẩm bẩm.
"Ồ? Những người đó đến rồi sao?", hai mắt Nam Cung Mạc Phi sáng rực, vội vàng hỏi: "Người kia đã tới chưa? Hắn ở đâu?"
"Anh hai, anh còn muốn tìm hắn để so tài à? Anh đã thua bao nhiêu lần rồi! Người kia là con cưng của trời đấy! Hắn là yêu nghiệt vô song! Anh không thể nào là đối thủ của hắn! Anh cũng không xem thử đối phương xếp thứ mấy trong bảng thiên kiêu?", Nam Cung Vân Thu liếc xéo Nam Cung Mạc Phi, tức giận nói.
Nam Cung Mạc Phi lắc đầu cười nhạt: "Thua cũng không sao, ít nhất anh có thể biết mình còn cách đối phương bao xa! Em gái, bố bảo em xử lý chuyện này thì em giúp anh một việc đi, nếu người đó đến thì nhất định phải thông báo với anh!"
"Được! Nhưng những người trêu chọc em...”
"Em muốn giết ai thì cứ giết! Anh hai sẽ giúp em!", Nam Cung Mạc Phi cười nhạt, lời nói tràn đầy vẻ bá đạo và tàn ác.
"Chốt kèo! Thê Sinh, chúng ta đi!"
Nam Cung Vân Thu khịt mũi, dẫn Thê Sinh ra ngoài.
Khách sạn Hoa Phong.
"Tham kiến giáo chủ!"
Lâm Chính đang chuẩn bị rời khách sạn đi mua bao thuốc, đột nhiên bị âm thanh này hù dọa.
Anh chợt dừng bước, lúc này mới phát hiện có hai người đang đứng ở hai bên trái phải cổng khách sạn.
Họ đều là thành viên của Đông Hoàng Giáo.
“Mấy người ở đây làm gì?”, Lâm Chính cau mày hỏi.
"Báo cáo giáo chủ, chúng tôi là hộ vệ của cung Đông Hoàng, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ an toàn cho nơi ở của giáo chủ! Đương nhiên phải đứng gác ở đây!", một người trong đó lớn tiếng nói.
"Gác cái gì mà gác? Lại còn đứng gác? Bây giờ thứ tôi muốn là khiêm tốn!"
Lâm Chính tức giận nói: "Trở về đi!"
"À...”
Hai người trố mắt nhìn nhau.
"Sao vậy? Muốn tôi lặp lại nữa sao?", Lâm Chính nhíu mày, lạnh lùng nói.